Chương 2-2
Buổi trưa Mạnh Yên đến chỗ làm việc của mẹ ăn cơm, khoảng cách rất gần, đi năm phút đồng hồ đã đến. Cửa hàng sách rất yên tĩnh không có người nào, chỉ có hai nhân viên bán hàng ngồi ở chỗ đó đan áo len, cất giọng gọi, "Mẹ, dì Điền.”Dì Điền và Lý Thiến là đồng nghiệp, hai người đều biết rõ gia đình của đối phương, "Tiểu Yên tới, hết bệnh rồi sao?"
"Con khỏe rồi, cảm ơn dì Điền." Mạnh Yên cười híp mắt trả lời, hôm nay được rất nhiều người hỏi thăm sức khỏe của cô, khiến trong lòng cô cảm thấy thật ấm áp. Lúc này khoảng cách giữa người với người cũng rất gần gũi như người nhà, không giống như cảm giác xa cách như người xa lạ mười mấy năm sau.
Lý Thiến thấy con gái tới, vội vàng lấy hộp cơm to trong tủ ra. Bới nửa chén cơm, đưa cho Mạnh Yên. Thức ăn hôm nay là cà tím kho, là đồ ăn ở nhà.
Mạnh Yên ăn từng muỗng to, đồ ăn lúc đó thơm ngon, tinh chất thiên nhiên, không có bị ô nhiễm thuốc trừ sâu phân hóa học.
"Sao cậu lại làm món này cho con gái mới hết bệnh ăn?" Dì Điền gắp miếng thịt mỏng bỏ vào chén của Mạnh Yên, "Cho con." Nhà cha mẹ chồng của dì Điền bán thịt heo ở thành phố, trong nhà không...thiếu nhất là thịt.
"A Phân, một mình cậu ăn đi, sao lại cho con bé?" Lý Thiến khách sáo nói.
"Mình vui nên cho." Tính tình dì Điền ngay thẳng, bà thật lòng thích đứa nhỏ này, thành tích tốt, tính tình lại lịch sự. Đứa bé nhà bà không giống, suốt ngày náo loạn như khỉ khiến bà nhức đầu.
Lý Thiến nhìn con gái ăn say sưa, trong lòng ê ẩm, nếu không thì chờ gần tối mua một cân thịt, bồi bổ cơ thể cho con gái?
Ăn cơm xong nhìn thời gian còn sớm, Mạnh Yên ghé vào hộc tủ cửa hàng sách nghỉ ngơi. Đầu óc chuyển động, việc cấp bách chính là kiếm tiền, loại ngày này Thái Thanh khổ rồi. Nhưng cô còn nhỏ như vậy, làm sao bây giờ? Dựa vào cái gì kiếm tiền đây? Cái gì quá dễ dàng sẽ đem tới những phiền toái không cần thiết. Nhưng phương pháp vừa che dấu năng lực vừa kiếm tiền thật khó tìm. Rối rắm hồi lâu, cũng vẫn chưa nghĩ ra biện pháp tốt.
Nhưng mà sẩm tối tan giờ học lúc đi qua một cái hồ nước cho cô linh cảm, đúng vậy, có thể nuôi cá. Năm đó rất nhiều người dựa vào việc này mà giàu to, nhà trên thôn Tào Đông chính là dựa vào việc kinh doanh này mà phát tài ở trên trấn mua nhà bán hàng hóa.
Buổi tối Lý Thiến hăng hái mua cân thịt, làm thịt kho tàu. Sau khi kho xong cả gian phòng tràn ngập mùi thịt, Mạnh Yên không khỏi hít mũi một cái. .
"Tiểu Yên, đưa cho bà nội ăn." Lý Thiến đựng mấy khối thịt trong chén, đưa tới trong tay Mạnh Yên.
Mạnh Yên liếc nhìn, cúi đầu nhỏ giọng nói, "Bà nội không thích chúng ta, cho dù mẹ có đối xử tốt với bà, bà cũng không thích chúng ta."
Lý Thiến hít mũi chua xót, con gái nhỏ cũng có thể nhìn hiểu những thứ này. Vuốt tóc của cô cười lớn nói, "Bất kể bà có thích chúng ta hay không, bà là bà nội của chúng ta, mẹ chồng của mẹ, chúng ta phải hiếu thảo với bà.”
Mạnh Yên không nói thêm lời nào, cầm lấy chén xoay người đến nhà bác cả cách vách. Nhà bác cả với nhà cô nối liền, dùng chung một đường hẻm. Nhưng nói ra có thể không tin, Mạnh Yên đi đến nhà bác cả nhầm mấy lần có thể đếm được, bình thường đều là Lý Thiến mang đồ ăn cho bà nội. Từ trước đến nay không hề có chuyện sang chơi.
Có lẽ người lớn không biết lòng của trẻ con là nhạy cảm nhất, người khác có yêu thương nó hay không, con nít là người biết rõ nhất. Nhà bác cả không hoan nghênh cô, cô cũng không thích đến nhà bọn họ. Bộ dạng cao cao tại thượng của những người ở nhà bác cả đều để lại ấn tượng thật sâu với cô.
Nhà bác cả có 2 đứa con, chị Mạnh Tuệ là con gái lớn, nhưng mà chị ấy là ngoại lệ, bà nội rất thương chị. Chỉ vì chị lớn lên rất giống ông nội, đặc biệt là cặp mắt kia, chỉ cần người nhà họ Mạnh nhìn thấy đều phải kinh thán.
Anh trai Mạnh Quân là bảo bối trong lòng của tất cả mọi người, bà nội ngậm trong miệng sợ tan, bồng trên tay sợ té. Bác gái cưng chiều hắn đến mức không thể tưởng tượng nổi, đã 11 tuổi còn mặc quần áo giúp hắn.
"Bà nội, bác cả, bác gái, anh, chị." Mạnh Yên bước vào phòng, người nhà bác cả cũng vây quanh một chỗ ăn cơm, cô quét mắt nhìn trên bàn, một đĩa cá rán, một đĩa đậu cô-ve xào, một tô canh cải bẹ thịt băm.
"Đây là mẹ làm bảo con đưa cho bà nội ăn."
"Chỉ có vậy?" Bà nội ngó chừng trong chén thịt, khóe miệng hếch lên.
"Bà nội, con muốn ăn." Mạnh Quân lớn tiếng nói, thơm quá.
"Được được, Quân Quân nhà chúng ta muốn ăn, bà nội cho con hết." Bà nội đẩy cái chén đến trước mặt cháu trai mập mạp, gặp một miếng đút tới miệng hắn.
Sắc mặt Mạnh Yên không thay đổi, nhưng đã siết chặt quả đấm trong tay áo, "Nhà chúng ta cũng chỉ có như vậy." Mẹ ôi, một cân thịt bà cho rằng bao nhiêu? Lại còn chê ít.
Bà nội cũng không thèm để ý cô, cho dù cô ngẩn người đứng ở góc bàn.
Trong mắt Mạnh Yên mơ hồ có nước mắt, những thứ ẩn sâu trong lòng lần lượt lật ra ngoài, đâm vào trong lòng cô đau nhói. Móng tay bấm vào lòng bàn tay thấy đau, gượng cười, "Bác gái, con không muốn cầm cái chén này về."
Quý Tú Mai thản nhiên nhìn cô, "Trước làm ra vẻ, nhà chúng tôi sẽ không coi trọng cái chén này." Giọng nói vừa cao ngạo vừa khinh miệt vô cùng.
"Vậy cũng được, đến lúc đó để cho ba con mang về cũng được." Mạnh Yên vẫn cười, xoay người rời đi. Đi ra khỏi nhà bác cả, nước mắt ẩn giấu cuối cùng cũng rơi xuống.
Một ngày nào đó, tôi sẽ cho mấy con chó các người phải cúi đầu, cho các người không còn kiêu ngạo nữa, Mạnh Yên tức giận lau nước mắt, vào giờ khắc này vô cùng kiên định hạ quyết tâm.