Chương 1
Nhất thế, nàng là hoa khôi danh mãn Tần Hoài.Luôn vận một thân hồng y, sắc hồng tươi tắn, kiều diễm tựa như đóa mai ngạo nghễ nở rộ giữa ngày đông tuyết phủ. Dung mạo xuất trần, kinh tài tuyệt diễm khiến cho biết bao văn nhân tranh tướng kết bạn. Cũng chẳng biết có bao nhiêu vương tôn công tử sẵn lòng xuất ra vạn lạng vàng chỉ để được một lần gặp mặt nàng, dù chỉ một chút. Phía sau bức rèm che là một đôi mắt đen, thủy sắc liễm diễm. Chỉ cần khẽ nhếch khóe môi, bâng quơ hờ hững liếc nhìn liền có thể dễ dàng đoạt đi tam hồn tứ vía con người ta.
Đêm trăng đó có lẽ là một đêm tiêu hồn đối với nàng. Một thân hồng y tọa trong đình cất tiếng hát, đoạn vừa ngẩng đầu nhìn lại liền nhìn thấy hắn.
Hắn là một vị hộ quốc tướng quân sớm đã công thành danh toại, ngày thường luôn anh minh cương trực, không phải hạng công tử ăn chơi đàng điếm, chỉ riêng hôm nay bị bằng hữu lôi kéo mới một lần bước chân vào chốn này. Khi tiến vào trong đình nội, dáng vẻ hắn đã có chút lảo đảo, mặt đỏ phừng phừng. Hai người mặt đối mặt, mắt chạm mắt, nàng một cái khẽ nhíu mày cũng không có, hoàn toàn lặng im như quên đi cảnh vật xung quanh.
Đường đường một thân nam tử anh tuấn cao ngất, một cái song thập hồng nhan. Một người là danh tướng trong triều, một người là cái yên hoa độc tỉnh. Một từng trải bao phen sóng gió chinh chiến nơi sa trường, một là cái duyệt tẫn hồng trần lưu lạc sớm ngày chốn phong trần.
Tri âm, tri kỷ, tri tâm.
Cả hai đều vẫn nghĩ cho đến cuối cuộc đời, vẫn cứ tịch mịch như vậy mà sống, không nghĩ tình yêu lại lặng lẽ tìm đến, mãnh liệt như vậy nhưng cũng ảm đạm mà tiêu hồn.
Nhưng là …
Hắn thân con nhà quan, lại cũng đã có chính thất, gia môn như vậy sao có thể dung một cái câu lan nữ tử bước chân vào cửa? Danh vọng trăm năm của gia tộc há có thể vì một nữ tử thanh lâu nho nhỏ mà bị hủy đi?
Liền lúc này ngoài biên cương, khói lửa lại khởi. Hắn mang quân xuất chinh đi tới phương bắc xa xôi cùng người Kim hung hãn, dã man giao chiến bảo vệ đất nước.
Dáng vẻ oai phong, hùng dũng ấy nhiều lần đã xuất hiện trong giấc mơ của nàng. Trong mơ, bản thân hắn bị trúng mai phục, trong thiên la địa võng mà kẻ thù bày ra sức chống trả, ra sức chém gϊếŧ. Màu đỏ trên người hắn chẳng biết là của hắn hay máu của kẻ thù nữa …
Dần dần, sức cùng lực kiệt, đường kiếm của hắn không còn nhanh nhẹn, sắc sảo như trước mà dần chậm lại. Sau lưng đột nhiên có một kẻ toàn thân khôi giáp, cưỡi ngữa phi đến, một kiếm hướng cổ hắn đâm tới …
Khi trở về, hắn chỉ còn là một cái xác không đầu. Phụ mẫu hắn thấy vậy cực kì bi thương, thê nhi hắn kinh hoàng mà thất thố. Mà nàng chỉ có thể lẳng lặng núp trong một góc nhỏ, xa xa nhìn đến, sau trở về liền thu thập hành lí, lên đường đi đến phương bắc xa xôi.
Trên con đường dài, gió thổi lạnh đến thấu xương, nàng một thân nữ tử đơn độc một mình bất chấp khó khăn gian khổ hướng chiến trường nơi phương xa đi tới. Kia nhất phiến liền mở mang một cái bờ cõi, nơi ấy hoa dại đã từng nở rộ, hiện tại hoa vẫn nở, vì sao trên đất kia chỉ còn một cỗ thi thể ngang dọc những đường tơ máu uốn lượn. Nàng rốt cục phải đi đến nơi nào mới có thể tìm thấy hắn?
Trên chiến trường ngổn ngang xác chết, trong ánh chiều tà thê lương cùng tiếng quạ kêu tràn ngập trong không gian, nàng lật từng cái thân thể nay đã không còn sinh mệnh, từng manh áo giáp không còn trọn vẹn rốt cuộc cũng tìm thấy gương mặt mà bấy lâu nay nàng vẫn luôn mong nhớ.
Nàng nở nụ cười, đem cái đầu kia ôm vào trong ngực. Máu tươi ướt đẫm cả bàn tay, nhỏ xuống phượng sai dưới mặt đất, nhưng nàng vẫn thủy chung nắm chặt không buông …
Rốt cuộc không ai còn có thể chia rẽ bọn họ được nữa.
Trong mơ hồ nàng đã bước đến âm phủ, còn nhìn thấy cả Diêm Quân.
Diêm Quân tự minh bưng một chén Mạnh bà thang đến trước mặt nàng, cái gì cũng không nói, chỉ thở dài một tiếng.
Nàng chậm rãi hé nở nụ cười.
Diêm Quân nói: " Kiếp đầu tiên đã trôi qua như vậy, chỉ e sau này mọi chuyện đối với Tiên quân cũng không dễ dàng gì. "
Nàng nói: " Đa tạ Diêm Quân dã lo lắng, tương lai sau này dẫu có gian nan, cực khổ, Sơ Ảnh đều hiểu được. Sơ Ảnh biết nên làm thế nào. "
Dứt lời, nàng ngửa đầu một ngụm uống hết chén Mạnh bà thang.