Bình An Trọng Sinh

Chương 49

Chương 49: Lớn tuổi hơn một chút có gì không tốt sao
Nghiêm Túc ôm Bình An cẩn thận từng li từng tí dìu vào bên trong xe, giúp cô nịt chặt dây an toàn, mới mở ra bên kia cửa xe ngồi xuống, hai mắt hẹp dài lóe ra nụ cười lấp lánh.

Nghĩ đến hành động mạnh mẽ mới vừa rồi của cô, còn có câu đừng đến làm phiền bà làm anh chắc lưỡi hít hà...... Anh không nhịn được cười khẽ một tiếng, cô cho anh cảm giác vô cùng ngây thơ đáng yêu, thiên kim tiểu thư được nuôi dạy cực tốt, tuy nhiên cũng có lúc có chút tính trẻ con, nhưng cũng không ảnh hưởng đến khí chất ngọt ngào của cô, hôm nay thật đúng là để cho anh mở rộng tầm mắt, chỉ là ngược lại không thấy phải cô thô tục, ngược lại cảm thấy rất chân thật đáng yêu.

Anh đối với cái loại phụ nữ luôn ra dáng cao quý hất cằm lên nhìn người ngược lại càng thêm không có hứng thú.

”Bình An, nhà em ở đâu?” Nghiêm Túc khởi động xe, nhìn đôi mắt to tròn của Bình An, khóe miệng không thể ức chế được cứ cong lên mãi.

”Phượng Hoàng thành......” Bình An nhỏ giọng nói lầm bầm một địa chỉ.

Nghiêm Túc nghe được ba chữ Phượng Hoàng thành sửng sốt một chút, hoài nghi mình có nghe lầm hay không, đó là khu biệt thự anh sắp khai thác mà, anh lại gần sát mặt Bình An, “Nói lại lần nữa?”

Bình An đã ngủ, cái miệng nhỏ nhắn khẽ hé, có thể nhìn thấy hàm răng trắng noãn chỉnh tề như trân châu, gương mặt đỏ ửng cực kỳ giống như một thiên sứ đang ngủ say.

Đột nhiên, đầu quả tim giống như bị thứ gì nhẹ nhàng phất qua, trở nên mềm yếu và dịu dàng.

Anh đưa ngón tay thon dài ưu nhã ra, trong lòng suy nghĩ, gò má của cô mềm mại như vậy, cũng không biết có thể nhéo ra sữa hay không. Ý niệm này chỉ là thoáng qua, anh giống như chạm phải điện, vội vàng thu tay lại, vò vò tóc, nhịn không được bật cười.

Anh là một lãng tử duyệt qua vô số người, thế nhưng lại nhìn ngây dại một cô bé còn non nớt thơ ngây đến vậy.

Anh lấy điện thoại ra, gọi cho trợ lí Đường Sâm, “Trong vòng mười phút, cho tôi địa chỉ nhà của Đổng Sự Trưởng Phương thị.”

”Lão đại, anh muốn đến đó đi toilet sao?” Không phải thời gian làm việc, Đường Sâm cùng Nghiêm Túc chung đυ.ng vô cùng thoải mái, không có nghiêm cẩn như ở công ty vậy.

Nghiêm Túc cười khẽ, “Đưa một bảo bối trả lại cho ông ta.”

”Phương tiểu thư?” Đường Sâm nhớ tới tình cảnh hôm đó ở Tập đoàn Phương thị gặp phải Phương Bình An, cả người Nghiêm Túc cũng ôn hòa lại.

Nghiêm Túc nhíu mày, có thể tưởng tượng được vẻ mặt cực kì nhiều chuyện của Đường Sâm ở bên kia đầu điện thoại lúc này, “Cậu còn có tám phút.”

”Lão đại, Phương tiểu thư người ta là khuê nữ đàng hoàng đó.” Đường Sâm phát hiện Nghiêm Túc lại đang trốn tránh vấn đề, vì vậy happy hơn tiếp tục hóng chuyện rồi, “Gần đây tiên sinh ngài đã chuyển khẩu vị rồi sao?”

”Chẳng lẽ tôi không xứng với khuê nữ đàng hoàng?” Cách nói đó của Đường Sâm...... Giống như anh cũng chỉ có thể sánh đôi cùng những người phụ nữ không nghiêm chỉnh?

Đường Sâm tựa như nghe thấy được mùi vị không bình thường, “Lão đại, anh nghiêm túc thật à, anh có nghĩ kĩ chưa, coi chừng người nói anh trâu già gặm cỏ non đó.”

(Ờ, cái câu này nguyên văn là ác bá đại thúc cường ép bé gái nhỏ, mình thay bằng câu kia cho thuần hơn nhưng vẫn ko thấy đủ nghĩa, đủ tính chất ác bá của đại thúc Nghiêm Túc, nên trích dẫn nguyên văn, ai muốn nghĩ sao thì nghĩ nhé)

Nghiêm Túc cắn răng nghiến lợi cười lạnh, “Đường Sâm, hình như cậu ngại công việc ở Thành phố G quá dễ dàng rồi nhỉ? Có phải muốn ra nước ngoài tu dưỡng thêm hay không?”

“Đường số hai Sa cát phố tám.” Đường Sâm lập tức nói địa chỉ, “Lão đại, không cản trở anh hẹn hò, hẹn gặp lại.”

Tức giận ngắt điện thoại, Nghiêm Túc quay đầu lại vừa liếc nhìn Bình An, cái gì là trâu già chứ, anh bộ lớn hơn cô nhiều lắm sao? Không chỉ chỉ có mấy tuổi thôi sao! Hiện tại ai còn để ý số tuổi.

Nhưng anh cũng không phải là muốn đuổi theo cô, vậy anh đang tức giận cái gì?

Nghiêm Túc nhíu nhíu mày, khởi động xe, nhẹ nhàng lướt ra khỏi bãi đậu xe, chạy về hướng Sa cát.

Lớn hơn cô mười tuổi có cái gì không tốt? Cô đang tuổi phát triển nên có trở ngại thì cũng đã có anh ra đời sớm hơn cô dẫn dắt cô rồi, cô có thể bớt đi chút rắc rối không cần thiết. Tư tưởng cùng cuộc sống trải đời của anh cũng nhiều hơn cô, có thể giúp cô cung cấp chỉ dẫn chính xác và lại nhanh nhất cho cô, để cho cô ít đi đường quanh co một chút. Cũng bởi vì lớn tuổi hơn cô nhiều như vậy, mới có thể làm cho cô có cảm giác an toàn, đây không phải là rất tốt sao?

Bị hình ảnh trâu già gặp cỏ non mà Đường Sâm nói làm ảnh hưởng tâm tình nghiêm trọng, người nào đó hoàn toàn không phát giác mình dọc theo đường đi rốt cuộc đang suy nghĩ gì, cho đến nửa giờ sau, lúc anh dừng lại ở đầu đường Sa đảo, trên trán cũng thấm ra mồ hôi lạnh, không thể tưởng tượng nổi nhìn Bình An.

Anh rốt cuộc gặp phải bùa mê gì với cô nhóc con này vậy? Nhất định là gần đây loay hoay bận rộn nên không có tìm phụ nữ phát tiết, tối nay cần phải thả lỏng một chút rồi, nếu không cứ suy nghĩ lung tung mãi như vậy, sớm muộn gì anh cũng.....

Lại nhìn Bình An một lần nữa, Nghiêm Túc hít sâu một hơi, lái xe đến địa chỉ theo lời Đường Sâm rồi ngừng lại.

Anh ấn chuông cửa, tới mở cửa chính là một người giúp việc trên dưới năm mươi tuổi, “Tiên sinh, ngài là?”

”Tiểu thư các người uống một chút rượu, tôi đưa cô ấy về.” Nghiêm Túc nói giọng nhàn nhạt, trong nhà chẳng lẽ không có những người khác? Bác gái này ôm Bình An nổi không.

Dì Liên nha một tiếng, “Tôi đỡ tiểu thư đi vào.”

Bình An ngủ rất sâu, hoàn toàn gọi bất tỉnh, Dì Liên có chút nóng nảy, “Hay là, tôi đi gọi lão Lý tới giúp một tay.”

”Lão Lý là ai?” Nghiêm Túc không nhịn được hỏi.

”A, là lão Lý làm vườn......” Dì Liên trả lời.

Mắt Nghiêm Túc hơi trầm xuống, “Tôi ôm cô ấy vào.” Nói xong, đã khom người đem Bình An cẩn thận bế lên, ôm ra ngoài, ý bảo Dì Liên dẫn đường.

Dì Liên quan sát Nghiêm Túc một chút, người trẻ tuổi này dáng dấp thật tuấn, so với Lê Thiên Thần còn hoàn hảo hơn, chẳng lẽ là bạn trai của tiểu thư? Nhìn bộ dạng anh đối với tiểu thư dịu dàng như vậy, cho dù không phải bạn trai, cũng là người theo đuổi chứ?

Người làm trung niên này mừng khấp khởi ở trước mặt dẫn đường, trong lòng nghĩ tiểu thư mà một tay bà nuôi lớn bây giờ có người anh tuấn mê người như thế này theo đuổi, đã làm bà cảm thấy hết sức kiêu ngạo a.

Nhưng mà tiểu thư giống như đã có Lê tiên sinh rồi, cũng không đúng, tiểu thư gần đây đối với Lê tiên sinh cũng rất lãnh đạm, chẳng lẽ là vì người trẻ tuổi này? Dì Liên quay đầu lại ngắm Nghiêm Túc một cái, không nhịn được gật đầu, xem ra đáng tin hơn so với Lê tiên sinh......

Nghiêm Túc dĩ nhiên không biết trong đầu người này đang có những tưởng tượng phong phú như vậy, cả đầu óc anh đều bị cô bé con trong ngực chiếm chỗ hết mất rồi, mặt Bình An dựa vào l*иg ngực của anh, có chút bất an cọ xát, cái miệng đáng yêu mấp máy mấy cái, sau đó ngủ say sưa, Nghiêm Túc nhìn không nhịn được liền nở nụ cười.

”Mời vào đây, tiên sinh ngài họ gì a.” Dì Liên mở cửa phòng Bình An ra, mời Nghiêm Túc Bình An ôm đi vào.

”Tôi họ Nghiêm.” Nghiêm Túc nhẹ giọng trả lời, hướng về phía Dì Liên, anh không có dáng vẻ cao ngạo kiêu kì.

Khuê phòng của cô ấm áp tinh xảo giống như anh nghĩ, không có bài biện quá nhiều đồ vật sang trọng, nhẹ nhàng theo phong cách điền viên, ghế sa lon hình hoa rải rác cùng rèm cửa sổ màu trắng, mỗi một chỗ tất cả đều cho người ta một loại cảm giác ấm áp.

Anh đem Bình An đặt lên giường, giúp cô đem áo khoác cởi ra, sau đó đắp chăn.

Dì Liên đang cười híp mắt nhìn anh.

Nghiêm Túc gặp ánh mắt đó của Dì Liên, thật là có loại ớn lạnh sống lưng.

Dì Liên rất nhiệt tình mời Nghiêm Túc đến dưới lầu uống trà, Nghiêm Túc khách sáo cự tuyệt.

”Nghiêm tiên sinh làm việc ở đâu thế? Cùng tiểu thư chúng tôi biết đã bao lâu?” Dì Liên đưa Nghiêm Túc đi ra ngoài, trên đường hỏi không ngừng.

Nghiêm Túc cũng có chút chống đỡ không được rồi, “Tôi có công ty của mình, quen Bình An thời gian cũng không ngắn.” Từ lần gặp mặt đầu tiên đến bây giờ, ít nhất hai năm rồi.

Gương mặt Dì Liên cũng cười thành đóa hoa cúc, quyết định chờ sau khi Phương tiên sinh trở về, phải báo cáo tường tận mới được.

”Nghiêm tiên sinh, xin đi thong thả.” Đưa Nghiêm Túc đi, Dì Liên tâm tình vui vẻ trở về làm việc.

Không tới nửa giờ, Phương Hữu Lợi đã về, đồng lượt đến với Phương Hữu Lợi còn có Lê Thiên Thần, sáng hôm nay Phương Hữu Lợi cùng Lê Thiên Thần đến công trường để khảo sát, sau đó, phải đi gặp một người bạn lâu năm, nên bảo Lê Thiên Thần đi về trước, lúc này thấy Lê Thiên Thần, còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì.

Đối mặt với nghi vấn của Phương Hữu Lợi, Lê Thiên Thần đè nén phiền não trong lòng, bình tĩnh nói với Phương Hữu Lợi, “Mới vừa rồi ở Thiên Anh Hoa gặp phải Bình An, cô ấy giống như uống say, cho nên cháu tới xem một chút.”

Một câu cũng không nhắc đến Nghiêm Túc, anh ta không biết ý của Phương Hữu Lợi đối với Nghiêm Túc như thế nào, nếu ông ấy biết Nghiêm Túc theo đuổi Bình An, có thể rất tán thành hay không? Đến lúc đó anh ta sẽ thua chắc.

Dì Liên mở cửa cho bọn họ, cười đưa dép cho Phương Hữu Lợi thay.

”Chị Liên, Bình An đâu? Trở lại chưa?” Nghe được Bình An uống say, Phương Hữu Lợi nhíu nhíu mày, vừa vào cửa liền hỏi Dì Liên.

”Về rồi, ngủ ở trong phòng ạ.” Dì Liên cười nói.

”Là ai đưa cô ấy về vậy?” Lê Thiên Thần vội vàng hỏi, sau khi Nghiêm Túc cùng Bình An rời đi, anh ta cũng muốn đuổi theo, ai biết Đỗ Hiểu Mị đột nhiên ôm anh ta hôn, chờ lúc anh ta xuống lầu, bọn họ đã không thấy, cho nên anh ta cũng không biết Bình An là về như thế nào.

”A, là một vị Nghiêm tiên sinh đưa tiểu thư trở về, vị Nghiêm tiên sinh kia dáng dấp khỏe mạnh, hơn nữa đối với tiểu thư cũng thật dịu dàng, là ngài ấy ôm tiểu thư trở về phòng đấy.” Dì Liên lập tức đem Nghiêm Túc mạnh mạnh mẽ mẽ khen ngợi một phen.

Lê Thiên Thần nghe, cả khuôn mặt cũng xanh mét.

Phương Hữu Lợi cũng nhíu mày, quay đầu lại nhìn Lê Thiên Thần, “Hôm nay Bình An đi ăn cơm với Nghiêm Túc?”

Lê Thiên Thần cứng đờ gật đầu một cái.

”A, cũng không có gì, Bình An vốn cũng muốn mời anh ta ăn cơm.” Phương Hữu Lợi cười nói, “Nha đầu này hoàn toàn không thể uống dù chỉ chút rượu, lại vẫn làm phiền người ta.”

囧, Phương tiên sinh vẫn còn đem Nghiêm Túc trở thành trưởng bối của Bình An, làm sao nghĩ đến con gái bảo bối của mình đang chập chờn bên miệng sói......

Lê Thiên Thần nghe được giọng nói không sao cả này của Phương Hữu Lợi, tim bị một loại tâm tình gọi là ghen tỵ chật ních rồi.