Mạc Tích Thì

Chương 30

Chương 30: Phiên ngoại
“Ừm…” Ta miễn cưỡng chui rúc trong cái chăn ấm áp, híp mắt đánh giá cái đứa đáng nhẽ đang nằm để ta ôm, lại đang quần áo chỉnh tề đứng trước gương kia.

“Tích, nhanh dậy đi nào. Cứ ngủ như thế thì chuẩn bị sao kịp được? Em không nhớ tối nay chúng ta phải đi party à? “ Hắn vừa thắt cà- vạt vừa quay đầu lại nhìn ta.

“Em không muốn đi, em lười.” Ngáp một cái, xê dịch thân mình, làm cho mình nằm càng thoải mái hơn.

“Em không đi thật à?”

Ai đó đi đến bên giường, không nói không rằng, đột nhiên xốc chăn lên.

“Anh làm cái quái gì vậy?” Ta nhanh chóng giật lại cái chăn, trừng mắt giận dữ nhìn ai đó đã

ăn -mặc chỉn-chu những chả-ý-tứ- ngồi lù lù trên giường yêu của ta.

“Em thật sự không đi hả?” Khuôn mặt tuấn tú chậm rãi di chuyển đến gần ta, hơi thở ấm áp nhẹ nhàng phả trên mặt, “Vậy càng tốt, là do em không muốn đi đấy nhé,

đỡ cho A Địch Tư

lại nói là anh không muốn cho em đi

“ Nói xong bèn cởi bỏ cà- vạt đè ta xuống.

“A Địch Tư cũng đi á?” Ta vội dùng hai tay chống lên l*иg ngực hắn, vui vẻ hỏi.

“Ừm.” Có tí mùi chua bốc lên, hừ một tiếng.

“Chúng ta chuẩn bị nhanh nhanh rồi đi thôi.” Nói xong ta vội vàng nhảy dựng lên đi chuẩn bị quần áo.

“Oành” Ta vừa mở cánh tủ quần áo ra đã bị một bàn tay to đóng sầm lại,

quay phắt đầu lại định lườm hắn thì đã nhìn thấy một đôi mắt vô cùng giận dữ

nhìn chằm chằm ta.

“Em luôn luôn biết rõ làm thế nào để chọc giận anh mà ‘’

“Ưm ——” Ta còn chưa kịp cãi lại, miệng đã bị một cái gì đó nóng ẩm ngăn chặn. Chỉ cảm thấy thắt lưng căng thẳng, cả người ta liền dán lên một l*иg ngực ấm áp.

Mấy giây sau, đầu óc ta mới kịp bình tĩnh lại, lập tức vươn tay ôm lấy cổ hắn, nhiệt liệt đáp lại, thừa dịp hắn thở gấp kêu lên,

ta liền tỏ rõ cõi lòng: “… Dịch… anh

chẳng lẽ đã quên… Em rất yêu anh

sao…” Hắc hắc, chiêu này trăm lần thử

đều khiến hắn đầu hàng cả trăm!

Quả nhiên, khuôn mặt anh tuấn lập tức nở rộ một nụ cười cực tươi, cực hài lòng, hắn nhẹ

nhàng ôm lấy ta ha ha cười nói: “Cái đồ bại hoại này, thấy anh ghen như thế thì vui vẻ lắm phải không?”

Đúng vậy~, ta đang rất vui vẻ, rất hạnh phúc đó! Ta ngây ngô cười ôm chặt cổ hắn. Từ

sau

khi biết rõ là mình thương hắn rồi, ta càng nghĩ càng cảm thấy mệt, thôi thế là hết cả định mức kim ngân tiền bạc châu báu gì nữa nhá, thế nên chỉ có thể thỉnh thoảng cho hắn ăn chút dấm chua, coi như đền bù những tổn thất thiệt hại của ta. Ây dà, còn gì là Mạc Tích Thì đại gia ham tiền đây~~

“Tích, chúng ta đừng đi nữa …” Bụng dưới của hắn không ngừng cọ xát ta, con ngươi đen khiêu tình hướng ta nháy loạn xí ngầu.

“… Ừm..” Thành thật mà nói, A Địch Tư là một người đàn ông vô cùng đẹp zai, quả thực khiến cho người ta có cảm giác muốn gặp mà~~~

Đột nhiên tiếng chuông cửa thần tài lại vang lên.

‘’Hử, ai tới nhỉ?” Ta nhân cơ hội tùy tay kéo lại quần áo, nhảy chân

sáo xuống lầu mở cửa.

Mở cửa, liền chứng kiến một bóng dáng tiêu sái, tuấn mỹ cùng tà nịnh đang tựa vào cạnh cửa, vẻ mặt cười đến vui vẻ.

“A Địch Tư!” Ta vui sướиɠ

kêu lên. Thật sự là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến!

A Địch Tư

gật gật đầu, một bên lách người qua ta tiến vào, một bên nói: “Tôi sợ bình giấm Lợi Dịch kia lại không cho cậu đến, nên tôi tới đón riêng cậu



“Cậu cứ nghĩ oan cho người tốt!” Lợi Dịch từ cầu thang đi xuống, thanh minh ngay được.

“Ngồi đi, ngồi đi.” Ta đóng cửa lại,

le te ngồi xuống cái ghế

sopha gần nhất, ta nhất định phải ngồi, tuyệt đối không thể đứng lâu được. Tất cả là do cái tên cầm thú nào đó ý.

A Địch Tư

sau khi ngồi xuống, tròng mắt ma mị màu lam nhìn chằm chằm ta, thản nhiên mở miệng: “Cậu ấy… có tin tức gì không?”

Ta biết hắn là ám chỉ người nào, chỉ có thể thở dài nói: “Không có.”

Vậy là Lăng Tước đã chạy mất nửa năm rồi. Ta là vì chờ cha ta trở về, nên vẫn ở tại căn nhà này, Lợi Dịch đương nhiên là đi theo ta, nói lầm bầm yêu đương suốt ngày. Đố ai bảo được hắn rời khỏi ta đấy! Ha ha, sức quyến rũ của ta ~~~~ khụ, lạc đề. Kế tiếp làm cho người ta không ngờ được chính là, tên A Địch Tư này thường xuyên sai người đến đây,

tuy rằng cái loại khí chất ma mỵ

vẫn y như lúc đầu, nhưng khi tháo bỏ vẻ lạnh lùng cao ngạo xuống thì lại làm cho người ta cảm thấy hắn cũng rất bình dị, gần gũi, không lâu sau đó, chúng ta trở nên thân quen hơn. Tại sao zai đẹp này hay đến đây ư?

Cái này

đương nhiên là có thể lý giải được rồi

~~~~ chủ yếu là hắn đến hỏi tình hình của Lăng Tước gần đây.

Lại nói đến Lăng Tước, trong thời gian nửa năm cậu ta đi đây đi đó, cậu ta đã

dùng phương thức cổ xưa nhất – gửi hai tấm thiệp báo bình an. Những tấm bưu thϊếp hé ra ở

Bỉ, hé ra ở Hà Lan. A Địch Tư

có khi

sẽ có xúc động muốn đuổi theo, nhưng lại nhịn xuống, bởi vì hắn không muốn lịch sử

tái diễn. Đương nhiên còn có công ta ở bên cạnh khai sáng cho hắn nữa.

Kỳ thật đã có một lần Lăng Tước gọi điện thoại cho ta hỏi thăm tình hình của A Địch Tư, nhưng Lăng Tước không muốn ta nói cho hắn biết nên ta đành cố gắng giữ kín.. Ai, Không biết khi nào cậu ấy mới có thể dừng việc tra tấn đối phương lại đây?

“Này, hôm nay là ngày cuối cùng của năm nay rồi, mọi người vui vẻ một chút đi. Đi, chúng ta đi party thôi!” Lợi Dịch thấy không khí chung quanh chúng ta nhuốm màu sầu bi,

không khỏi động viên tinh thần cho chúng ta.

“Được rồi, chúng ta đi thôi!” Ta đứng dậy vỗ vỗ vai A Địch Tư.

Bỗng nhiên tiếng chuông cửa lại một lần nữa vang lên.

“Chắc là Y Ân đến thúc giục chúng ta.” Ta cười chạy đi mở cửa. Nghĩ đến quán bar của Y Ân giờ này chắc là đang vô cùng ồn ào, náo nhiệt đây.

Nhưng ở trong nháy mắt cửa mở ra, ta ngây ngẩn cả người ——

Phải mất một hồi lâu ta mới tìm lại được thanh âm của chính mình, nhẹ nhàng mở miệng: “… Lăng Tước?”

“Sao thế, không mời tôi vào à?” Lăng Tước ôn nhu cười cười.

“Y Ân à?” Lợi Dịch ở phía sau kêu lên.

Ta cười cười, khẽ nghiêng thân mình, nhường Lăng Tước đi vào. Người ở bên trong đều ngây ngẩn cả người. A Địch Tư

hai mắt bỗng mở to, không thể tin được quan sát người đàn ông tuấn mỹ trước mắt này, chính là tóc dài, tán loạn về phía sau rối tung lên, vì thế lại càng khiến cậu ấy thêm mê người.

Lăng Tước cười đến tự

nhiên đi đến trước mặt A Địch Tư, thấp người xuống, đưa tay vỗ vỗ hai má A Địch Tư, trêu đùa: “Tiểu tử, có nhớ tôi không?”

A Địch Tư

không thể phản ứng,

vẫn không nhúc nhích trừng mắt nhìn Lăng Tước như

cũ. Sau đó chợt thấy hắn nâng tay nhéo nhéo bắp đùi của mình, lẩm bẩm nói: “Ta đang nằm mộng sao?”

Lăng Tước thấy vậy bèn cười ha ha nói: “Tiểu tử, không ngờ nửa năm không gặp, lại hài hước hẳn lên.” Híp mắt nhìn A Địch Tư, con ngươi đen thâm thúy như

mực.

“Tước!” A Địch Tư đột nhiên quát lớn một tiếng, đứng dậy gắt gao ôm lấy Lăng Tước, đem mặt chôn ở cổ Lăng Tước, nước mắt chợt chớp động.

“Ha ha, khiến các anh chê cười rồi, gia giáo không nghiêm.” Lăng Tước vỗ vỗ lưng A Địch Tư, cười gian với chúng ta. Nhưng trong mắt cũng có chút ẩm ướt.

Ta cảm động cười, tựa người vào trong lòng Lợi Dịch. Chỉ có thể

không ngừng nói nhỏ: “Thật tốt quá, thật tốt quá…”

Lúc này chợt nghe thấy thanh âm của A Địch Tư

có chút nghẹn ngào: “Em tha thứ cho tôi? Em trở về tức là em sẽ không đi nữa, phải không? Em sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh tôi, đúng không?

“C..chuyện này…” Lăng Tước dừng lại một chút, lúc sau mới nói: “Thật ra tôi ở lại cũng không phải là việc khó khăn gì cả, chẳng qua… Anh chỉ có thể nằm dưới. Thế nào?”

Ta cùng Lợi Dịch nhịn không được nhìn nhau cười. Vốn chúng ta còn cá cược nhau xem A Địch Tư

cùng Lăng Tước rốt cục là ai thượng ai. Lăng Tước tuy rằng nhìn qua rất

ôn nhu, nhưng kì thật ta cảm thấy cả hai người đều vô cùng ương ngạnh, khí chất xấp xỉ. Thật đúng là không thể xác định ai công ai thụ nha. Nhưng hiện tại Lăng Tước lại tự bộc lộ ra rồi. Ha ha.

“Hả?” A Địch Tư

ngẩng đầu, thần tình kỳ quái như không thể tin được nhìn chằm chằm Lăng Tước.

“Sao, anh còn lo lắng cái gì nữa? Thế thì chờ anh suy nghĩ kỹ đã rồi hãy tới tìm tôi.” Lăng Tước nhún nhún vai, vô tình nói.

Chỉ thấy A Địch Tư

hít một hơi thật sâu, suy yếu nói: “Được.. được rồi.”

“Ha ha…” Ta cùng Lợi Dịch rốt cuộc không nín được cười to ra tiếng, có thể chứng kiến A Địch Tư hoành tráng không ai bì được lại phải khuất phục, thật đúng là một

việc hả lòng hả dạ.

“Cười cái gì mà cười!” A Địch Tư đại khái thấy thật mất mặt,

đôi mắt màu lam tinh nhuệ cuồng bá lơ đãng cúi xuống.

Ta bị dọa đến sửng sốt, Lăng Tước lập tức lên tiếng: “Anh hung

dữ cái gì! Có phải muốn tôi đi?”

“Hử?” A Địch Tư quay đầu lại

ôm Lăng Tước thật chặt, có chết cũng không chịu buông “Tôi không hung dữ. Em

đừng đi.”

“Ha ha…” Ta lại cười to ra tiếng, có Lăng Tước ở đây thì còn phải sợ gì chứ? Ha ha.

A Địch Tư

nhìn chằm chằm ta, giận mà không dám nói gì, ta thì nghiêng miệng dựa vào người Lợi Dịch cười nghiêng ngả. Hắc hắc, điển hình cho việc chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng!

“Được rồi, được rồi, mọi người đến đông đủ rồi, chúng ta cùng xõa thôi.” Lợi Dịch gào to đầy khí thế.

“Đúng rồi! Đi!” Ta kêu to, dẫn đầu xông ra ngoài.

Nhìn thấy Lăng Tước cùng A Địch Tư

thiên ngôn vạn ngữ đều không nói lời nào chỉ nhìn nhau cười. Ta cũng đưa tay nắm thật chặt lấy tay Lợi Dịc, cười ngọt ngào với hắn, đổi lấy cánh tay hắn lại càng dây dưa, cầm chặt lấy tay ta hơn.

Tự nhiên thấy cuộc sống thật là tốt đẹp~~~ Ta tràn đầy hy vọng vào cuộc sống nhân gian này ~~~~~~~~~~~~~~~

——End——