Chương 22
-“Ra mở cửa đi!” Ta đẩy cái tay đang vuốt ve qua lại ở đùi ta ra, lại dùng chân đá đá hắn. Chẳng lẽLợi Dịch đã trở lại? Nhưng hắn có chìa khóa mà, hẳn không phải là hắn đi.
-“Vì sao anh phải đi! Du nhi, cháu đi đi!” Bàn tay lang sói lại tiếp tục sờ sờ soạng soạng.
-“Tôi đi? Thụy Thụy, chú hình như đã quên chủ nhân của nhà này là ai rồi “ Du nhi một bên đem rau xà lách cùng thịt tươi bỏ vào cái nồi giờ chỉ còn canh suông, một bên không chút hoang mang nói.
– “Đúng đấy, anh đừng quên ai mới là chủ nhà
!” Ta lại đá bay cái móng vuốt sói,
trừng mắt nói, “Hiện tại chủ nhà mệnh lệnh cho anh đi mở cửa! Nhanh đi!”
– “Có chủ nhà
mệnh lệnh cho khách phải đi mở cửa sao?” Ngoài miệng oán hận, bất quá hắn vẫn lon ton chạy đi mở cửa.
Ta nhàn nhã bưng một ly rượu trên mặt đất lên, thời điểm đang muốn uống thì nghe
thấy một tiếng thét kinh hãi, sau đó là thanh âm kinh ngạc của Hãn Thụy: “Sao lại thế này! Làm sao cậu lại thành ra
như vậy?!”
Hử? Ta kỳ quái nhìn ra phía cửa, chỉ nhìn thấy giống như
có một người đàn ông ghé vào trên người Hãn Thụy. Trong lúc vô tình thoáng nhìn thì thấy trên mặt đất có một chút màu đỏ, hơn nữa máu đỏ vẫn còn tiếp tục không ngừng gia tăng xu thế. Ta lập tức đặt ly rượu xuống, khẩn trương chạy ra cửa.
– “Thì, mau mau đóng cửa lại!” Hãn Thụy cố sức ôm lấy người kia, quay đầu hướng ta nói.
Ta cũng vội vàng đóng cửa lại, quay đầu nín thở nhìn thấy cả người người kia toàn là máu, hiển nhiên việc chạy đến nơi đây đã tiêu hao hết toàn bộ khí lực rồi, bây giờ người đó đã lâm vào trạng thái hôn mê. Ta chỉ có thể nhìn thấy phần lưng của hắn, nhưng thấy vô cùng thê thảm, quần áo bị xé rách tung tóe, lộ ra bên trong những vết thương dài sâu không ngừng trào ra máu tươi đỏ thẫm.
Trên đùi cũng cả một mảnh huyết nhục mơ hồ. Tính sơ sơ những gì nhìn thấy cũng đã có hai mươi mấy vết thương,làm cho người ta có chút không dám nhìn vào mặt.
– “Đem hắn
đỡ đến phòng của ba em đi, không cần chạy lên tầng hai.” Nhìn thấy Hãn Thụy đi về phía cầu thang
, ta lên tiếng ngăn cản. Người kia nhìn qua thật sự không thể tiếp tục chịu được sự giằng co nữa
.
Sau khi mở cửa phòng, giúp Hãn Thụy đem người kia đặt ngang ở trên giường xong,
ta ngây ngẩn cả người! Người này, người này không ngờ lại là —— Lăng Tước?! Lăng Tước khí chất bất phàm, tao nhã đẹp đẽ quý giá kia ư?!
Ta không thể tin được, khuôn mặt tuấn mĩ phi phàm trước mặt chỉ hơi tái nhợt chứ không bị tổn hại chút nào.Vẫn còn may,khuôn mặt là bộ phận rất quan trọng. Tuy rằng cậu ấy đã lâm vào hôn mê, nhưng lông mày vẫn gắt gao nhíu lại, hình như
cố nén thống khổ
đang dày vò.
–“Đúng là Lăng Tước sao?” Ta phát hiện giọng nói của mình có chút run rẩy. Nhìn thấy người nằm trên
giường với biết bao vết thương, máu từ miệng vết thương mở rộng vẫn không ngừng
chảy ra.Ta thật không biết ai lại có thể nhẫn tâm hại Lăng Tước tốt bụng ôn nhu thành ra thế này?!
– “Ừ!” Hãn Thụy vẻ mặt ngưng trọng, tay nhấn điện thoại. Hình như
là gọi cho ai đó tên Y Sinh.
– “Cha, là ai thế ạ?” Du nhi đứng ngoài cửa,
lấp ló đầu vào hỏi.
Ta chạy ra cửa,
vừa đẩy nó vừa thúc giục
“Con không biết được đâu, mau mau đi
thu thập hành lý đi. Ngày mai trở về Anh quốc.” Nhớ lại Lăng Tước từng nói qua hắn là …mẹ nó chứ, xã hội đen đó
, sẽ
không phải là do tranh địa phận mà bị xử hội đồng chứ? Nhớ tới trong TV thường xuyên có cảnh xã hội đen phải đổ máu liền không rét mà run. Dựa theo quy củ
thì
kế tiếp hẳn là sẽ có người đến tận cửa trả thù, cái gì mà đuổi cùng gϊếŧ tận ấy. Thế thì phải cho Du nhi mau mau về Anh quốc mới được.
–“Được rồi, dù sao con cũng phải đi.” Du nhi nhún nhún vai không có từ chối
, sau đó nghiêng đầu liếc mắt vào người trong
phòng, lại bỏ thêm một câu: “Cha, cha phải cẩn thận!”.Nói vậy hẳn là nó cũng chứng kiến vết máu trên mặt đất rồi.
Ta vỗ vỗ bờ vai của nó đẩy nó đi lên lầu. Lúc này chuông cửa lại vang lên, ta không khỏi cả người ngẩn ra —— không thể nào! Nhanh như vậy?! Tiếng chuông cửa ta từng chú ý chọn lựa mà giờ lại có điểm giống như tiếng chuông đến từ địa ngục
cứ dồn dập vang lên từng hồi.
–“Thì! Giúp anh mở cửa đi, Y Sinh đến đây rồi!” Giọng nói lo lắng của Hãn Thụy truyền đến, lập tức khiến thân thể ta thở phào nhẹ nhõm, hóa ra không phải trả thù, làm ta sợ muốn chết còn tưởng rằng sắp mất đầu tới nơi rồi.Vuốt vuốt ngực, ta chạy nhanh ra mở cửa.
Vừa mở cửa ra liền nhìn thấy một ông già tóc bạc, mặt mũi hiền lành
, híp mắt mỉm cười nói: “Xin chào, Tước thiếu gia ở nơi nào? Xin đưa tôi đến gặp.”
–“Đi theo tôi.” Ta vội vàng dẫn ông già mặt mày không chút gợn sóng sợ hãi này tới cửa gian phòng.
Vừa định đi vào liền bị Hãn Thụy đẩy ra, nghiêm túc nói với ta: “Không nên vào!”
– “Vì sao? Em cũng muốn biết tình hình của cậu ấy! Em cũng rất quan tâm đến cậu ấy!” Ta có chút kháng nghị. Tuy rằng nhận thức không lâu, nhưng là ta liếc mắt một cái liền thấy thích cậu ấy, thậm chí từng có dũng khí vuốt lên nỗi sầu bi xúc động của cậu ta.
-“Anh biết. Lăng Tước cũng nói qua em cùng cậu ấy nói chuyện rất hợp.” Hắn dừng một chút, thấy ta vừa muốn nói chuyện, liền lập tức chặn họng ta: “Nhưng anh nghĩ, cậu ấy cũng không hy vọng em nhìn thấy bộ dạng cậu ấy bây giờ.”
–“Bộ dáng gì nữa? Không phải
hơn nửa đó là miệng vết thương sao?” Ta cũng sẽ
không hoảng sợ như hắn nghĩ đâu. Những chương trình tivi ta thích xem cũng có nhiều cảnh máu me be bét, ta cũng xem đến cùng mà, thấy không ít đâu...
–“Không được!” Lúc nói chuyện, trong ánh mắt hắn xen lẫn nỗi khϊếp sợ, đau đớn kịch liệt, phẫn nộ, ngữ điệu không muốn giải thích nhiều, kiên quyết ngăn ta lại.
– “Còn có cái gì nữa?” Ta trừng lớn mắt nhìn hắn. Súng bắn đả thương? Chưởng ấn? Hay là bị chó cắn? Có cái gì ta không thể nhìn?!
– “Coi như anh thay Lăng Tước cầu xin em, đừng hỏi nữa, hiện tại cũng đừng đi vào.” Ngữ khí cực kì vô lực, mệt mỏi.
Ta yên lặng nhìn hắn trong chốc lát, biết hắn dù chết cũng không để cho ta đi vào, mới bất đắc dĩ gật đầu: “Được ——” Lời nói còn chưa nói ra miệng, chợt nghe tiếng đóng cửa vang lên, chỉ còn lại một mình ta
đứng ở ngoài cửa.
Hừ, không cho ta xem thì ta không biết nghe sao? Nhẹ nhàng đem lỗ tai dán lên
cửa, chợt nghe thấy thanh âm của
Hãn Thụy: “Tác phu! Tôi không rõ tại sao với năng lực của Lăng Tước lại chịu thương tổn nặng như thế này,Ông chắc là biết chứ? ” Tác phu đại khái chính là chức danh của ông già đầu bạc kia đi
.
-“Tôi không biết.” Giọng nói
già nua vẫn bình tĩnh không gợn nổi một tia sóng.
-“Làm sao ông lại không biết? Mấy ông già các ông không phải luôn canh chừng cậu ấy sao
?”
Khẩu khí rõ ràng là không tin.
-‘’ Đúng là thế, nhưng đó là trước kia, từ hơn nửa tháng trước, sau khi
Tước thiếu gia
tuyên bố
thoái vị, chúng tôi không tiếp tục đi theo cậu ấy nữa.” Đối với lời nói bất kính của Hãn Thụy,
ông già như
đã tập thành thói quen, không có chút tức giận nào trả lời lại.
-“Cái gì?! Cậu ấy mặc kệ tất cả sao? Tôi
sao lại không biết? Truyền lại cho ai”
– “Thứ lỗi cái này
tôi không thể trả lời!”
– “Quên đi, hỏi ông cũng như không! Ông nhanh nhanh chữa khỏi cho cậu ấy đi, tôi tự mình hỏi cậu ấy!”
– “Được … Trên người cậu ấy mặc dù có nhiều vế thương nhưng không sâu lắm,
máu tôi cũng đã giúp cậu ấy ngừng lại, hẳn là không có gì đáng ngại. Chính là mất máu thì cần rất nhiều thời gian
điều dưỡng thôi. Nhưng cái kia có chút phiền toái…” ( Bích Dao: ha ha, tin tưởng các vị đại nhân thông minh
nên biết là cái gì bị thương đi. ^^)
– “Cha!” Một tiếng nói đột nhiên ở bên tai ta vang lên
. Ta không chút suy nghĩ liền che miệng nó lại, đem nó kéo đến ghế
sopha ở phòng khách.
-“Cha đang làm gì? Cha!”
– “Muốn chết à! Không thấy
cha đang nghe
lén sao!” Ta búng cái chóc lên trán nó, trách nó cứ
nhanh mồm nhanh miệng.
– “Cha, có thể đem việc nghe lén nói đúng lý hợp tình, quang minh chính đại như vậy sợ chỉ có cha thôi.” Nói xong còn ra vẻ các bậc bô lão lắc lắc đầu.
– “Đừng dài dòng! Hành lý
thu dọn
xong rồi
sao? Cha đây
gọi đặt vé máy bay!” Nói xong cầm lấy điện thoại đặt vé máy bay hai giờ
sau bay cho nó.
– “Cha, cha
không phải nói ngày mai sao?”
– “Cha quyết định để cho con đi sớm một chút, miễn cho đêm dài lắm mộng.” Vừa mới tiếng chuông cửa đã đem ta dọa sợ gần chết, không hiểu tiếp theo sẽ khiến ta đau tim thế nào nữa, “Tốt rồi,
con có thể ra sân bay.” Ta đẩy nó đi lên lầu lấy hành lý.