Chương 18
Ta cũng bưngly rượu Y Ân đặc biệt pha chế cho ta lên, trước kia luôn luôn uống Ba Tư
Miêu
,thật nhớ ~ ta tinh tế thưởng thức mùi rượu thơm ngon nồng đậm.Nhưng khi ta hít hà chán chê rồi, ngẩng mặt lên thì bắt gặp một cảnh tưởng hết sức choáng váng. Ta thực sự không biết nên đặt mắt ở đâu đây ~~~ Hai cái người ngồi phía đối diện đang càng lúc càng quá đáng. Y Ân không có chút phản kháng nào, cứ mặc cho cái tay dâʍ đãиɠ của tên kia tha hồ sờ mó. Bọn họ lại còn hôn môi kịch liệt nữa chứ,
cảm giác như
sắp bốc cháy đến nơi rồi ý,cái tay tên điên kia
không ngừng mò vào quần áo của Y Ân ra sức trà đạp, cơ mà Y Ân cũng chẳng thèm để ý đến người miệng đắng lưỡi khô là ta đây, trái lại cậu ta vô cùng tập trung cho chuyên môn, tiếng rêи ɾỉ
liên tiếp không ngừng cứ quanh quẩn bay bổng trong căn phòng này. Ta biết là nước Pháp thực cởi mở, nhưng bọn họ cũng không cần quá khoa trương như
vậy chứ, tưởng là đang chụp ảnh hay đóng phim cấp 3 sao, cũng không nhìn xem đang trong trường hợp
còn có người thứ ba lù lù ở đây à? Hứ, lại càng không thèm quan tâm đến điều tiếng sao?
Ghê tởm nhất chính là, tên hỗn đản kia đang khêu gợi hôn Y Ân nhiệt tình
nhưng con ngươi xanh biếc lạnh băng lại thẳng tắp phóng tới ta, rõ ràng mười phần là hắn muốn kɧıêυ ҡɧí©ɧ ta!
Ta ở trong lòng không ngừng mà lắc đầu thở dài, Y Ân thật ngu không thể tả được!
À, ta đã quên, còn có người thứ tư
ở đây nữa. Chính là gã
Hào ý, nhưng xem vẻ mặt của hắn kìa, vẫn không chút thay đổi, chẳng lẽ đã thành thói quen?
Vì thế ta cũng giả vờ bình tĩnh nhìn về phía tên Hách Tây, ném cho hắn một cái nhìn cực kì khinh thường
, một bên hớp lấy hớp để rượu ngon, một bên còn không ngừng cầu nguyện Lợi Dịch mau mau tới
đây đi,ai da, ta chưa từng mong nhớ hũ vàng ấy nhiều như lúc này
.Điên mất thôi!
Xem người khác làʍ t̠ìиɦ thật ra cũng không có gì cả, chính là nhân vật chính trong đó là bạn tốt của ngươi, vậy ngươi nhất định sẽ
cảm thấy là lạ, hơn nữa ngươi lại đích thân ở hiện trường thì cảm giác sẽ quái quái hơn rất nhiều.
Vì thế
ta rốt cục nhịn không nổi nữa, lặng lẽ
giơ ngón tay giữa lên chửi cái tên biếи ŧɦái
kia.Sau đó chỉ nghe thấy hắn đột nhiên cười hô hố ra tiếng, không hề lưu luyến một phen đẩy Y Ân ra, cầm lấy ly rượu tiếp tục nhàn nhã uống. Kì quái là Y Ân giống như cũng đã thành thói quen, nhanh chóng điều tiết hơi thở,rồi chậm rãi cài lại nút áo vừa bị thô bạo cởi ra. Ta có chút không thể tưởng tượng nổi khi
theo dõi
tất cả chuyện này. Y Ân lại để hắn trêu chọc như
thế sao? Cậu ấy.. cậu ấy… đúng là yêu đến hỏng đầu óc rồi.
Lúc này tên Hào đột nhiên đi tới, thì thầm to nhỏ gì đó bên tai Hách Tây, chỉ thấy Hách Tây bỉ ổi vừa lòng cười cười, sai người mở cửa lớn ra.
Ta cũng hóng về phía cửa, không bao lâu liền vui sướиɠ muốn gào rú điên dồ khi nhìn thấy bóng dáng cao ngất xuất hiện ở trong tầm mắt
ta.
– “Tích! Không sao chứ!”
Nhìn vẻ mặt lo lắng, bộ dáng lại tiều tụy của hắn khiến ta vô cùng cảm động. Đang muốn chạy qua,
ôm tặng hắn một cái ôm thật chặt thì lại bị người nào đó tóm chặt tay, ta nghĩ không cần phải nói cũng biết là ai rồi nhỉ.
– “Đồ vật ‘’nào đó’’
có mang tới chứ?” Hách Tây đứng lên nhìn tình nhân của ta. E hèm, hai chữ tình nhân phát âm thật là ngại quá đi.
-“Cậu không đưa Thì cho tôi kiểm tra sao?” Lợi Dịch thấy ta không đáp liền hỏi lại.
– “Anh xem cậu ta giống như có chuyện gì sao? Mau
lấy vật đó ra đây đi!” Trong thanh âm thậm chí có chút vội vàng cùng hưng phấn.
Ta có chút tò mò, là vật gì vậy? Chỉ thấy Lợi Dịch chậm rãi từ trong túi áo lấy ra một cái hộp gỗ màu đen so với nắm tay của hắn thì chỉ
lớn hơn một chút.
– ” Y Ân, giúp tôi cầm lại đây!” Hắn phất tay ý bảo Y Ân đang ngồi trên ghế salon đi cầm lấy cái hộp gỗ kia.
Y Ân
nhíu nhíu mày, nhưng vẫn thuận theo, đứng dậy tiếp nhận hộp gỗ đưa cho Hách Tây. Hách Tây tóm được cái hộp gỗ thì trên mặt cảm giác hưng phấn không cần nói cũng hiểu. Ta lại càng tò mò. Hơi hơi ló đầu nhìn hắn chậm rãi mở ra, chờ ta tinh tường chứng kiến đồ vật bên trong thì chỉ có thể miệng mở rộng, khϊếp sợ không dám nhúc nhích nhìn chằm chằm vật kia ——
Đó là
kim cương —— một viên kim cương to như
trứng chim ——viên kim cương to nhất
thế giới
—— ”
kim cương Jacques ”
Ta đã từng đọc trên báo về
cái này rồi. Nó là một viên kim cương siêu lớn, là món đồ trân bảo nhất của vua Ấn Độ Hydra, ừm, nghe nói sức nặng cùng vẻ đẹp của toàn bộ các góc cạnh của nó đã được các chuyên gia về kim cương đánh giá và ca ngợi tuyệt đối, có thể nói viên kim cương này là
tuyệt thế tinh phẩm. Giá trị ước chừng hai mươi mấy triệu đôla cơ. Nó lẳng lặng nằm ở trong hộp, giống như một vị công chúa tinh khiết kiêu kì, dù trải
qua
mưa gió của năm tháng nhưng nó vẫn khúc xạ ra thiên biến vạn hóa sắc thái rực rỡ tươi đẹp, tựa hồ liền mạch với hơi thở văn hóa uyên thâm của Ấn Độ kia khiến người đời phải ca tụng, tốn không ít giấy mực của báo chí.
Ta không phải đang nằm mơ
chứ! Mặc dù từng nhiều lần ảo tưởng có được viên kim cương to đẹp này nhưng ta cũng không bao giờ dám nghĩ nó lại nằm trong tay Lợi Dịch, cứ nghĩ bảo bối xinh tươi thế nhưng ở gần ta như vậy, mà ta lại không có phát hiện ra, ta thật sự
muốn vươn tay tát cho chính mình hai phát.
Oa, nhưng, nhưng
hiện tại, hiện tại lại nằm gọn trong tay thằng biếи ŧɦái kia mất rồi.A —— ta không thể nhẫn nhịn muốn gào to
! Ta ra sức chống cự, kiềm chế lại ham muốn đi đến túm lấy, ôm nó vào lòng hôn hít sờ mó thỏa thích, tuy nhiên vào lúc này đây thì đó là điều…. bất lực. Ta hận, hận không sao tả nổi!!!
– “Ha ha, cuối cùng cũng nằm trong tay ta.” Hách Tây mê muội nhìn chằm chằm vật trên tay,hắn nói rất nhỏ, cứ như sợ sẽ đánh thức vật quý báu từ trong mộng tỉnh lại. Hay chính hắn nghĩ mình đang nằm mơ, không nghĩ là mình phải tỉnh mộng đẹp? Thằng điên, nhìn cái mặt hắn làm ta bực hết
cả mình.
– “Hiện tại có thể thả người rồi chứ? “
-“Được!” Hắn nhẹ tay đóng hộp gỗ lại, phất phất tay.
Ta như người được ra khỏi tù về với người thân, chưa kịp quay ra cắn xé được góc áo nào của gã giam cầm mình thì đã bị ném trả về phía Lợi Dịch, quen thuộc rơi vào cái ôm vô cùng ấm áp. Ta liều mạng giãy giụa, kêu to: “Đó là của em!vốn là của em! …” Ta sao có thể trơ mắt nhìn
đồ đạc vốn là của ta lại từ kẽ tay trốn đi? Tuyệt đối không được! ( Dao: hình như không ai thừa nhận là của ngươi đi! Tích: không cần
nhiều chuyện! Lợi Dịch đúng là của ta!)
– “Chúng ta đi!” Vào thời điểm khi Lợi Dịch đang chuẩn bị khiêng ta đi, thì một bóng đen xông tới.
Chỉ kịp thấy bóng dáng kia hưu một tiếng, lướt qua chúng ta, đi về phía Hách Tây, một phen cướp cái hộp gỗ kia đi, sau đó từ
cửa sổ bay ra ngoài, động tác hành văn liền mạch lưu loát, không có chút nào dừng lại.
Tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người, sau đó vẫn là Hách Tây quát to một tiếng: “Mau đuổi theo!” khiến chúng ta lấy lại tinh thần. Tiếp theo tên Hào cũng chạy đến cửa sổ, phi thân đuổi theo.
-“Lợi Dịch, có phải anh làm hay không?” Đồng tử
xanh biếc bắn ra tia giận dữ
so với hàn băng ở địa ngục còn muốn lạnh hơn mấy phần.
– “Hừ, cậu hoài nghi tôi bỉ ổi đến thế?” Lợi Dịch khinh miệt trừng mắt nhìn lại.
Hách Tây nghĩ nghĩ, ánh mắt hơi chậm lại: “Vậy thì là ai?”
-“Đó không phải là chuyện của tôi, tóm lại tôi đã giao đến tận tay cậu rồi, chính cậu làm mất thì tự đi mà lo liệu nhé! Bái bai!” Nói xong liền đem ta kéo ra ngoài, làm ta ngay cả cùng Y Ân nói một tiếng cáo biệt cũng không kịp.
Sau khi về
đến nhà, ta lại bị bệnh ——
Nguyên nhân
không cần ta phải nói. Ta hốt hoảng nằm ở trên giường, trên trán đắp đầy khăn lạnh, trong đầu hình ảnh thoáng hiện vẫn là cái tuyệt thế tinh phẩm thần bí mà hoa mỹ kia.
– “Người áo đen kia không phải do anh phái đi ư?” Ta suy yếu hỏi đi hỏi lại vấn đề
ấy đến cả trăm ngàn lần sau khi được tha về nhà, thực hy vọng nghe được đáp án khẳng định.
– “Không phải.” Trăm ngàn lần trả lời chả khác gì nhau, khiến bệnh tình của ta càng ngày càng nặng.
Hắn nói viên kim cương này vốn định ở
bữa tối ngày đó trên sông Tắc Nạp muốn tặng cho ta,không nghĩ tới ở đâu lại lòi ra cái tên Trình Giảo Kim Hãn Thụy, sau đó lại đã xảy ra một loạt chuyện tình, liền quên đi! Thực con mẹ nó! Ta nguyền rủa ông trời! Trời sao lại cứ
ghen tức
hồng nhan thế hả trời!!! Ông trời không muốn ta gặp chuyện tốt lành gì phải không!!!