Chương 9: Thời gian hạnh phúc
Năm nay ngày sinh nhật Hồng Vi, sáng sớm Kha Thanh Hán đã đi bán lươn, cá chạch, không vội vã chạy về mà đi tiệm vải, cẩn thận chọn lựa vải vóc. Dựa theo hình thể thân cao của Hồng Vi, hắn lấy một xấp vải bông hoa hồng ‘mát mẻ’.Mùa hè ăn cơm tối sớm. Kha Thanh Hán ăn xong, tắm rửa, ‘ngủ’ lúc chưa đến sáu giờ rưỡi. Dĩ nhiên sau khi khóa cửa phòng, hắn lén bò qua cửa sổ, bí mật gặp mặt Hồng Vi. Mẹ hắn ngủ sớm, cha đêm khuya mới về nhà, hắn không lo lắng sẽ bị người phát hiện.
Nhất là sau khi hai người thổ lộ tình cảm, Kha Thanh Hán mỗi đêm đều phải đi nhà Hồng Vi. Ngày hè họ không sợ nóng, đóng hai cửa nhà bếp, nằm trên giường tre quấn quýt ôm hôn, lại cố gắng kiềm chế kí©ɧ ŧìиɧ, nhẹ tay nhẹ chân không phát ra bao nhiêu tiếng vang.
“Khối vải này thật đẹp.” Hồng Vi nương ngọn đèn mờ mờ, giũ ra mảnh vải, cẩn thận nhìn, yêu thích vuốt ve. “Đủ làm bộ váy.”
Kha Thanh Hán mỉm cười. Hắn cố ý muốn xấp vải này coi như là quà sinh nhật cho Hồng Vi, vì nghĩ tới tuy cậu có vài cái váy nhưng đều là sửa từ đồ cũ.
“Cảm ơn anh Thanh Hán.” Hồng Vi sờ xấp vải nửa ngày, đứng dậy đi đến trước mặt Kha Thanh Hán, hai tay ôm người này, nhón chân hôn khóe miệng.
Không đợi Kha Thanh Hán làm nụ hôn sâu sắc hơn thì Hồng Vi đã tách ra, tiến đến vai hắn nhỏ giọng nói.
“Nghe bảo hôm nay sát thôn có người chiếu điện ảnh tới, buổi tối sẽ có ba đợt chiếu phim, bắt đầu khoảng sáu giờ đến nửa đêm.”
Kha Thanh Hán nghe hiểu người này ẩn chứa vui mừng và chờ đợi.
“Bây giờ đi?”
Nếu lập tức đi có thể tới nơi trước khi bắt đầu bộ phim thứ hai.
“Nhưng không chừng sẽ gặp phải người quen?” Hồng Vi có chút do dự.
“Không sao.” Kha Thanh Hán nói. “Trời tối, người ta không nhìn thấy đâu. Chúng ta đứng sau một chút.”
Hôm nay là sinh nhật Hồng Vi, cùng xem phim là ý tưởng không tệ.
Nói xong câu này, Hồng Vi vốn rất muốn đi giờ không lo lắng gì nữa, vội thay giày, tìm ấm nước và quạt mo, chuẩn bị mang đi hết. Kha Thanh Hán thì về nhà một chuyến.
Vì trời vẫn chưa hoàn toàn tối, hai người sợ gặp người quen, quyết định đi đường đê nhỏ.
Khi thấy Kha Thanh Hán nhen nhóm lửa đưa tới trước mặt cậu, Hồng Vi kinh ngạc.
“Anh đặc biệt về nhà là lấy cái này?”
Đợi người nhận lấy rồi, Kha Thanh Hán lại đốt một cây nhẹ nhàng đung đưa trước mặt.
“Buổi tối bên ngoài muỗi nhiều.”
“Em quên mất. Nhiều muỗi như vậy, muốn xem phim tới nửa đêm, không có đồ đốt lửa chỉ sợ sẽ bị hút khô máu.” Hồng Vi cười. “Anh nghĩ thật chu đáo.”
“Hôm qua không chắn mùng kín.” Kha Thanh Hán cũng cười. “Nửa đêm bị cắn tỉnh vài lần.”
“…hình như em ngủ say quá, không có cảm giác gì hết.”
“Anh dễ hút muỗi.”
Hai người một bên vung hỏa môi đi nhanh một bên trò chuyện, mất gần một tiếng đồng hồ tới nơi, bộ phim thứ hai vừa mới bắt đầu.
Mấy năm nay ti vi lục tục vào mỗi hộ gia đình, loại chiếu phim ngoài trời đã thiếu rất nhiều. Lúc này coi như cơ hội hiếm có, không ít người mang cả nhà tới xem. Chiếu phim ở một sân rộng rãi, nhưng đằng trước chỉ có băng ghế, đa số người chỉ có thể chen chúc đứng phía sau xem.
Bởi vì tới quá muộn, Kha Thanh Hán và Hồng Vi dĩ nhiên đứng ở mặt sau cùng. Tuy màn hình rất lớn, có thể thấy rõ nhưng bị tường người chặn tầm mắt, khiến Hồng Vi vóc dáng không cao chỉ có thể ngóng cổ lên.
Kha Thanh Hán thầm nghĩ, cứ đứng như vậy không phải là cách, liền quét mắt một vòng, thấy đống cỏ khô không xa, lập tức nảy sáng kiến. Hắn cầm đồ nhen lửa của Hồng Vi, trước để người này bò lên, đợi ngồi vững vàng sẽ đưa đồ nhen lửa cho đối phương, mình cũng leo lên.
Hai người ngồi song song tựa vào nhau, không nói gì thêm. Trên màn hình lớn đang chiếu phim nước ngoài. Họ bỏ lỡ đầu phim nên không biết là tên gì.
Thẩm mỹ và diện mạo người trung quốc với người nước ngoài khác nhau. Phối âm làn điệu kỳ quái phóng đại, quay chung quanh vài nam nữ mở ra câu chuyện tình yêu. Phim như vậy đối với Kha Thanh Hán không có lực hấp dẫn gì.
Thỉnh thoảng hắn thất thần, chỉ là thấy Hồng Vi tựa vào người mình nhìn rất chăm chú, không muốn quấy rầy người này.
Dù phim nhạt nhẽo nhưng Kha Thanh Hán không mất kiên nhẫn, thậm chí hưởng thụ giây phút như vậy. Trên đỉnh cỏ khô vì không có nóc che nên thỉnh thoảng gió thổi tới, thật mát mẻ. Muỗi ít hơn hai người tưởng tượng rất nhiều. Đốt hỏa môi, ngẫu nhiên cầm quạt mo vỗ một cái, không còn muỗi vo ve nữa.
Quan trọng nhất là, người trong lòng ở ngay trong ngực, cho nên dù đang nơi đâu, làm gì đều có loại thỏa mãn và vui sướиɠ.
“Kha Thanh Hán?”
Kha Thanh Hán bị tiếng kêu gọi liên tục đánh thức, suy nghĩ có chút hỗn loạn, chợt nghe bên tai tiếng cười khẽ trách hờn.
“Sao anh xem phim còn ngủ gật hả?”
“….hôm nay dậy hơi sớm.” Kha Thanh Hán có chút xấu hổ, thuận miệng tìm cớ. Hắn không ngờ mình bất cẩn ngủ quên.
Hồng Vi vội nói.
“Anh đã mệt như vậy thì chúng ta về nhà đi.”
“Không cần.”
Kha Thanh Hán lắc đầu, liếc đám người, hôn lên trán Hồng Vi. “Em nói tình tiết bộ phim đi, anh xem.”
“Thôi.” Hồng Vi cười nói. “Nhìn anh thế này là không thích xem phim.” Cậu vung vẩy hai cây đồ nhen lửa. “Nếu lại ngủ gật làm rớt hỏa môi vào đống cỏ thì phiền phức.”
“…”
“Kha Thanh Hán, anh cứ nằm xuống ngủ đi, gối lên đùi em nè.”
“Không sao.”
Hồng Vi kiên quyết nói.
“Cỏ chồng cao như vậy, lỡ anh lại ngủ gật sau đó té xuống thì làm sao.”
Kha Thanh Hán nghe cậu nói vậy liền nằm xuống, gối lên đùi Hồng Vi. Hắn thật là hơi buồn ngủ rồi lại không nghĩ làm Hồng Vi mất vui. Nhưng nếu xem tiếp, chỉ sợ lại vô ý ngủ quên.
Thấy Kha Thanh Hán điều chỉnh nhiều tư thế, Hồng Vi hỏi.
“Có phải không thoải mái?”
Dù sao đống cỏ đều là rơm rạ, phần cao nhất có chút mục.
“Cũng được.” Hắn vốn không phải người khó khăn, chỉ là nằm trên cỏ thấy hơi nóng.
Hồng Vi như thể biết cảm giác của hắn, một tay còn cầm đồ nhen lửa, tay kia cầm quạt mo tùy ý phe phẩy. Trên mặt gió mát nhẹ phất, Kha Thanh Hán lập tức thấy dễ chịu hơn.
Hồng Vi lại nhìn hướng màn hình. Kha Thanh Hán nghe trong phim người ta nói chuyện và tiếng nhạc, chậm rãi ngủ.
Kha Thanh Hán lần nữa tỉnh lại là vì khó thở. Hắn mở mắt ra, ánh sáng quá tối, tầm mắt mờ mờ không thấy rõ cái gì, chợt nghe bên tai có tiếng cười khúc khích.
“Kha Thanh Hán, anh lại ngủ thẳng đến hết phim.”
Hồng Vi đang nằm trên người hắn, nhéo mũi hắn. Kha Thanh Hán thật vất vả hít thở, vội quay đầu nhìn, phim quả thật đã chấm dứt, mọi người đi hết.
“Phim hay không?” Hắn ôm Hồng Vi ngồi dậy.
“Ừ, nhưng anh không thích.” Giọng điệu Hồng Vi có chút bực mình. “Sớm biết anh không thích thì hôm nay chúng ta sẽ không tới đây.”
“Em thích xem là được.” Kha Thanh Hán đích thực không hứng thú coi phim cái gì, nhưng hắn không thèm để ý, hoặc nên nói là hưởng thụ ở bên Hồng Vi. “Sau này có chiếu phim anh lại xem cùng em.”
Hồng Vi trêu bảo.
“Anh xem cùng em? Rõ ràng là anh ngủ quên.”
Kha Thanh Hán cười khẽ, giắt ấm nước trên lưng, nhét quạt mo vào tay Hồng Vi.
“Anh ngủ đủ rồi mới có sức cõng em về nhà.”
“A? Đêm nay anh muốn cõng…á!”
Hồng Vi nói một nửa đã bị Kha Thanh Hán mạnh ôm lên nhảy xuống đống cỏ. Hành động này làm cậu giật mình nhắm chặt mắt.
Vững vàng đạp đất, Kha Thanh Hán nói.
“Chống tới nửa đêm chắc em mệt rồi, anh cõng em, vậy em có thể nằm trên lưng anh ngủ chốc lát.”
“Anh Thanh Hán!” Hồng Vi có chút bực mình nói. “Mới rồi anh làm em sợ muốn chết, cao vậy lỡ té xuống sẽ bị thương!”
“Đừng sợ.” Kha Thanh Hán buông người ra, an ủi hôn môi cậu. “Anh sẽ bảo vệ em.”
Hồng Vi há miệng, hàm răng nhẹ cắn môi Kha Thanh Hán.
“Thích làm anh hùng!”
Kha Thanh Hán không nói nữa, bị người này làm nũng khiến lòng ngứa ngáy khó chịu. Hắn xoay người đè Hồng Vi tựa đống cỏ, hôn sâu.
Tình nhân trong tình yêu cuồng nhiệt, đối với trò chơi môi lưỡi luôn làm không biết mệt.
Ngày càng nhiều lần hôn nồng cháy và vuốt ve, dù là Kha Thanh Hán hay Hồng Vi đều cố kiềm chế muốn càng chạm đối phương nhiều hơn. Khát vọng này không thể tránh né, dụ hoặc thần trí bọn hắn. Lại bởi vì các loại e sợ và ngây thơ đối với tìиɧ ɖu͙©, khiến hai người vẫn không tiến thêm một bước thân mật.
Nửa đêm sân trống vắng vẻ không người. Không còn lo lắng trong nhà, hai thiếu niên thân thiết không hề cố nhịn nữa.
Vốn chỉ là một nụ hôn, cuối cùng suýt bốc lửa.
Nút áo sơ mi của Kha Thanh Hán đều bung hết, Hồng Vi thì toàn thân trần trụi, váy rơi xuống đất, qυầи ɭóŧ cũng bị xé rách ném qua một bên.
“…chúng ta về nhà thôi.”
Kha Thanh Hán cố gắng hít sâu, bắt buộc mình thả ra cái tay bóp mông Hồng Vi. Hắn khao khát thân thể người này nhưng không thể trong tình cảnh hiện tại xảy ra chuyện đó được. Huống chi hắn chưa xác định, đàn ông làʍ t̠ìиɦ có thật dùng chỗ đó không.
Hồng Vi thở hồng hộc vùi trong ngực Kha Thanh Hán, nhỏ giọng ừ.
Kha Thanh Hán nhặt lên váy và qυầи ɭóŧ của Hồng Vi, liền nói.
“Quần này không thể mặc nữa rồi, quăng đi.”
“Vậy em…mặc cái gì!” Hồng Vi xấu hổ khẽ quát.
“Có váy.” Kha Thanh Hán lại bổ sung. “Nửa đêm, không lo.”
“…”
Dù Hồng Vi không muốn cỡ nào nhưng chỉ còn lại mỗi chiếc váy, vốn qυầи ɭóŧ đã vá mấy lần, hôm nay hoàn toàn rách, dù mặc cũng chẳng khác gì không mặc.
Đêm khuya, trên đường đê nhỏ mơ hồ vang tiếng ca giọng nam trầm.
“Anh Thanh Hán, sau này không cho anh xé đồ em nữa!” Hồng Vi nằm sấp trên lưng thiếu niên rắn chắc, cậu đã rất buồn ngủ con mắt mở không lên, vẫn không quên nhắc nhở một câu.
Kha Thanh Hán hơi nhếch môi, tiếp tục nhẹ giọng hát.
“Muốn mang em cùng đi xem biển rộng nói tiếng anh yêu em, cho em ngôi sao sáng nhất nói tiếng anh nhớ em…”
“Lạc điệu.” Hồng Vi mơ hồ lầm bầm, sau đó không lên tiếng nữa.