Quyển 1 - Chương 11: Tái ngộ trong ngõ nhỏ
Trên bờ tường gạch xanh cao ngất, nam hài một thân bạch y trắng như tuyết nhàn nhã ngồi đó, đong đưa hai chân, trong tay là chiếc bánh bao của nàng đang tung lên tung xuống. Gió mát lướt qua, tay áo nam hài nhẹ bay, bộ dáng có chút tùy ý tiêu sái.Ánh mặt trời trên cao chiếu lên lưng nam hài, Khánh Nhiễm thầm rủa trong lòng sao hôm nay luôn phải ngước lên nhìn người khác như vậy. Lúc ngửa mặt lên nhìn thì trước mắt lại tối sầm, Khánh Nhiễm nhíu mày híp mắt, hoảng hốt một lúc mới thấy rõ nam hài kia. Môi hồng răng trắng, mắt đen mặt sáng, còn không phải là nam hài cưỡi lừa mà nàng gặp ở Thương Sơn hôm qua thì còn ai vào đây?
“Con lừa nhỏ của ta đâu?”
Dường như đọc được ý nghĩ trong đầu nàng, tiếng nói trong trẻo của nam hài vang lên, mang theo sự chất vấn đầy giận dữ, đôi mắt đen trong trẻo trợn to lên vô cùng sắc bén.
Khánh Nhiễm lúc này mới phiền não phát hiện ra do nàng vội vàng muốn vào thành, lúc trông thấy những tên khất cái kia liền trà trộn tiến vào theo, bỏ mặc con lừa nhỏ kia ở rừng cây ngoài thành. Từ đầu đến cuối, hoàn toàn, luôn luôn đã quên mất chuyện này. Cau mày, có chút khó xử nhìn về phía nam hài kia, lòng có chút áy náy.
“Ngươi trước hết có thể xuống dưới này được không? Nói chuyện với ngươi kiểu này khiến đầu ta hơi choáng váng”. Ánh mặt trời thật chói mắt, Khánh Nhiễm chỉ cảm thấy cả người lảo đảo, bàn tay nho nhỏ che trán thương lượng với nam hài kia.
Nam hài khẽ nhíu mày, ngược lại không nói lời nào mà lập tức xoay người nhảy xuống ngay bên cạnh Khánh Nhiễm. Xoay quanh nàng hai vòng liền, bấy giờ mới đứng lại trước mặt nàng. Tay phải mềm mại hơi vuốt cằm, tay trái vẫn tung lên tung xuống chiếc bánh bao kia như trước.
Động tác nhanh như gió của hắn làm cho Khánh Nhiễm hoa mắt, thầm mắng thằng bé này có phải bị động kinh hay không, dịch người dựa vào tường, lúc này mới cắn môi nói.
“Lừa của ngươi ta giấu ở rừng cây nhỏ ngoài thành, ta…”
“Cái gì? Ngươi làm lạc mất con lừa nhỏ của ta! Ngươi bồi thường cho ta! Trả lại cho ta!” Khánh Nhiễm chưa kịp nói hết thì nam hài đã kêu ầm lên.
Hắn ném bánh bao ra đằng sau, nhào lên bắt lấy tay áo Khánh Nhiễm, giống như thật sự sợ nàng chạy mất vậy.
Thanh âm của hắn rất lớn khiến đầu óc Khánh Nhiễm ong ong đau nhức, vội vàng mở miệng nói: “Dừng lại, ta lặp lại lần nữa, lừa không có mất, ta giấu nó ở rừng cây ngoài thành.”
“Giấu? Ngươi bỏ nó lại thì có! Rừng cây ngoài thành người đến người đi, nó sớm đã không còn ở đấy rồi! Con lừa nhỏ đó đã đi theo ta hai năm, ngươi phải bồi thường cho ta.” Nam hài ngắt lời Khánh Nhiễm.
Khánh Nhiễm trong lòng biết rõ mình đuối lí, cau mày, trong lúc nhất thời không biết phải nói gì, đành cắn môi cúi đầu.
Nam hài thấy nàng không nói lại một chữ như thế, tiến lên giữ chặt ống tay áo nàng kéo về phía trước, vừa đi vừa kêu gào ầm ĩ: “Đi!”
“Đi đâu?” Đương nhiên là ra ngoài thành tìm con lừa nhỏ rồi!” Nam hài vừa kéo Khánh Nhiễm, vừa quay đầu lại tức giận trừng mắt nói với nàng.
Khánh Nhiễm thật vất vả mới chui được vào thành, dĩ nhiên không thể lại theo hắn đi ra. Tay phải dễ dàng hất lên, khuỷu tay huých vào nam hài cạnh mình. Nam hài tuy vậy nhưng lại vô cùng nhanh nhẹn, cánh tay đang kéo tay nàng lập tức buông lỏng, lui về phía sau vài bước.
“Thực xin lỗi, ta không thể ra khỏi thành với ngươi được.” Khánh Nhiễm cắn môi nói xong, nét mặt liên tục lộ vẻ áy náy, nhưng lời nói cương quyết.
“Cái gì? Tiểu nha đầu, tuổi còn nhỏ vậy mà lại ngang ngược không biết điều là không tốt. Hôm nay ngươi không thể không ra khỏi thành cùng ta.” Nam hài bực tức, đôi lông mày dựng ngược lên, chưa nói hết câu đã xoay người muốn tiến lên bắt Khánh Nhiễm.
Khánh Nhiễm phát hoảng, biết nam hài võ công không tồi, tay vung chưởng đánh về phía hắn, thân mình vội lùi về phía sau để tránh, trong lòng chỉ cầu hắn không bắt được mình lôi ra khỏi thành.
Nam hài không nghĩ tới Khánh Nhiễm sẽ ra tay, hơi kinh ngạc nhưng nét mặt lại không bối rối chút nào, hơi né người liền dễ dàng tránh được một chưởng kia của nàng. Chưởng phong lướt qua làm cho túi thơm của nam hài hơi đong đưa, khiến hắn không thể ngờ rằng Khánh Nhiễm tuổi còn nhỏ mà lại có tu vi cao đến thế, hơi nhíu mày “ồ” lên một tiếng, miệng lại hét lớn một câu: “Tiểu nha đầu ngươi không những ngang ngược, đã thế tính khí cũng thật xấu xa. Hôm nay tiểu gia sẽ cho ngươi nếm thử lợi hại của ta.”
Còn chưa dứt lời, nam hài đã vận khí toàn thân, chân phải lấy đà, tung người lên trên tường cao xoay một cái, mượn lực lấy đà đánh một chưởng về phía Khánh Nhiễm từ trên cao.
Khánh Nhiễm cũng hơi nghiêng người vọt lên, phi thân lên trên tường lấy đà, nhảy ra xa khoảng một trượng, xoay người tung cước đạp thẳng về phía thân ảnh màu trắng của nam hài. Nam hài nhảy vọt lên không, tránh được một cước của nàng, vững vàng đáp xuống đầu tường lại mượn lực đánh xuống chỗ Khánh Nhiễm. Chưởng phong của hắn vô cùng mạnh mẽ. Chưởng pháp xuất ra biến ảo kì lạ, ánh lên ống tay áo rộng thùng thình của hắn khiến nó lắp lánh tràn ngập các loại màu sắc tỏa ra xung quanh.
(Tả ảo quá ạ @@)
Khánh Nhiễm tránh né một cách chật vật, trong lúc nhất thời hai bóng người màu trắng trên bức tường mang theo từng trận gió vù vù. Thể lực Khánh Nhiễm vốn đã suy yếu, hơn nữa dù gì tuổi vẫn còn nhỏ, thời gian học võ không dài, chỉ dựa vào thiên tư hơn người cùng năng lực giác ngộ cực cao nên mới có võ công như bây giờ. Tuy nhiên nàng sở trưởng là múa thương, đối với quyền pháp cũng không giỏi lắm, lúc này nàng sao có thể là đối thủ của nam hài?
Tránh né một hồi liền bị thân ảnh biến ảo của nam hài đá trúng bả vai, một trận đau đớn truyền đến, nàng loạng choạng đáp xuống mặt đất, lùi về sau mấy bước. Nam hài kia dường như cũng không dùng hết toàn lực, chỉ muốn bắt được nàng nên không đợi Khánh Nhiễm kịp đứng vững, hắn liền xoay người đánh tới.
Khánh Nhiễm thấy một chưởng của hắn từ trên không quét tới, vội ngửa người ra sau nguy hiểm tránh thoát. Lúc bật người lại đã thấy tay phải nam hài đang tập kích muốn bắt được tay phải nàng, Khánh Nhiễm kinh hãi, nghiêng người trốn tránh, tay trái chém vào gáy nam hài.
Có điều lúc vung tay nàng mới phát hiện ra mình vẫn còn giữ chiếc bánh bao kia, có chút sững sờ thì tay phải đã bị nam hài nắm chặt, tay phải của hắn sắp bắt được tay trái của nàng. Khánh Nhiễm ném bánh bao đi, lập tức gập tay phải lại, đồng thời tay trái nắm chặt mu bàn tay nam hài, thành công khiến cho chưởng phong ở tay phải lập tức chệch ra ngoài, bắt lấy cổ tay của hắn, đột nhiên vặn mạnh một cái đè cổ tay hắn xuống, khiến hắn phải ngồi xuống.
Khánh Nhiễm nắm cổ tay rất chặt, rất nhanh nhưng nam hài không quan tâm đến việc nàng làm hắn loạng choạng, mà lúc này Khánh Nhiễm đã sắp thoát được, vội lui về phía sau vài bước nói: “Ngươi trước tiên hãy nghe ta nói, ngày mai ta trả tiền cho ngươi được không? Ta thật sự không thể ra khỏi thành bây giờ.”
Nam hài nghe nàng nói vậy lông mày dựng đứng lên lạnh lùng đáp: “Ngươi tưởng rằng cái gì cũng mua được bằng tiền sao? Hôm nay ngươi không thể không theo ta ra khỏi thành.”
Trong lúc nói chuyện nam hài đã phi thân, lần này không hề khách khí với Khánh Nhiễm chút nào. Chưởng phong quả thật ác liệt vô cùng, thân ảnh nhoáng lên luồn lách nhanh như một quả cầu sống đang lăn, chân bước theo thân, thân động theo chưởng, chưởng biến theo bước, cả người đều chuyển động mà lại giống như bất động, thân mình xoay vòng di chuyển như nước chảy mây trôi, chuyển động từ cao tới thấp tựa kiều long đánh về phía Khánh Nhiễm.
Khánh Nhiễm cảm thấy sợ hãi, biết mình không địch lại nổi, vội vàng chỉ có thể dùng hết sức phi thân về hướng ngược lại, ngay cả bản lĩnh xoay người lại cũng không có. Có lẽ là do lùi lại quá nhanh, thể lực vốn suy kiệt nên bước chân không vững, trước mắt tối sầm lại, chân mềm nhũn ngã về phía sau.
Nam hài sao có thể tưởng được lúc này nàng lại đột ngột ngã? Mắt thấy đã đánh vào người Khánh Nhiễm, lúc đó một chưởng lại đồng thời đánh tới, kinh hô một tiếng muốn thu chưởng lại đã không kịp, chỉ có thể mở to hai mắt thét lên: “Tránh mau!”
Tầm mắt Khánh Nhiễm tối sầm, nghe được tiếng hét của hắn thì đầu óc ngẩn ra, cơ bản không thể phản ứng kịp. Đúng lúc này một đạo thiểm điện lôi minh* dường như phát ra từ một luồng ánh sáng, bạch quang như tia chớp mang Khánh Nhiễm lăn sang một bên.
(*thiểm điện lôi minh: sấm sét ầm vang)
Khánh Nhiễm chỉ cảm thấy lưng mình đập vào bức tường đau rát, cắn chặt răng mới không rên lên một tiếng. Trước mắt vẫn là bóng tối nặng nề, trong thoáng chốc bỗng nghe được một thanh âm sắc bén khẽ vang lên.
“Tuổi còn nhỏ mà ra tay nặng như vậy không khỏi quá mức tàn nhẫn.”
Tiếp đó là tiếng đánh nhau truyền tới, đợi đến khi trước mắt rõ ràng, Khánh Nhiễm trông thấy hai bóng trắng ở trước mặt mình nhoáng lên. Một bóng trắng tinh, một bóng xanh nhạt, mà bóng người xanh nhạt kia rõ ràng chính là thiếu niên lúc nãy vừa mới cho nàng bánh bao trên đường.
Hai người võ công ngang nhau, chiêu thức sắc bén, hai luồng chưởng phong không hề ngừng lại. Khánh Nhiễm trong một thoáng chỉ cảm thấy trước mắt hiện lên cả ngàn vạn thân ảnh, cho dù không liên quan nhưng vẫn có thể cảm nhận được chưởng phong trước mặt, nghe giọng điệu của thiếu niên kia vừa rồi có lẽ là đã hiểu lầm nam hài ra đòn sát thủ với mình.
Khánh Nhiễm hoảng sợ vội đứng dậy hét lên: “Đều dừng tay cho ta! Là hiểu lầm, đừng đánh nữa.”
Giọng nói của nàng tuy nhỏ yếu nhưng hai người đều nghe được. Nhưng hai người không có ý dừng lại ngay lập tức, có điều chiêu thức không còn tiếp tục tàn nhẫn như trước, giống như đang đánh giá lẫn nhau.
Khánh Nhiễm thấy vậy liền tựa vào tường lau mồ hôi trên trán, chỉ cảm thấy cả tầng mồ hôi lạnh toát ra ngoài, sắc mặt tái nhợt.
Bóng người thiếu niên mặc nguyệt bạch cẩm bào đan xen vào nhau, liếc mắt nhìn Khánh Nhiễm một cái liền hoảng sợ, vội tung chưởng chặn bàn tay nam hài lại, thân ảnh vọt lên bồng bềnh rơi xuống đất: “Tiểu huynh đệ thân thủ rất khá, ngày khác sẽ cùng ngươi luận bàn.”
Nói xong liền di chuyển đến trước mặt Khánh Nhiễm bắt lấy cổ tay nàng. Khánh Nhiễm hoảng sợ mở to mắt, đón nhận là gương mặt tĩnh đạm* như nước cuả thiếu niên, lại có chút hoảng hốt, ngây ngốc để mặc hành động của hắn.
Bạch y nam hài kia thấy thế cũng không thèm đáp lời, hai tay vòng trước ngực, tùy ý nghiêng người dựa vào tường, có chút hứng thú nhìn hai người. Thấy gương mặt tái nhợt của Khánh Nhiễm, ánh mắt lộ ra vài phần nghi ngờ.
“Ngươi rốt cuộc đã mấy ngày không ăn không uống rồi? Sao lại suy yếu đến vậy!”
Thanh âm thiếu niên trong trẻo rõ ràng mang theo sự trách móc nhẹ nhàng . Khánh Nhiễm sửng sốt, liền nhíu mày, khóe môi hơi cong lên, không trả lời câu hỏi của hắn mà rút tay về.
“Là lỗi của ta, không cần trách hắn.” Nói với thiếu niên xong, Khánh Nhiễm thẳng người nói với nam hài.
“Ta bồi thường ngươi bằng ngân lượng được không?”
Nam hài nghe xong lời nói của thiếu niên, thấy thái độ chân thành của Khánh Nhiễm, ngược lại cảm thấy có sự bất đắc dĩ khó nói trong đó, cũng không tiếp tục so đo nữa. Chân phải đạp một cái lên tường, đứng thẳng người nói: “Con lừa nhỏ kia là gia phụ* tặng ta. Thôi, ta sẽ tự ra khỏi thành tìm nó, chẳng qua coi như ngươi nợ ta một nhân tình, thấy thế nào?”
(*gia phụ: cha )
Khánh Nhiễm ngẩn người, sau đó gật đầu đáp: “Được.”
“Vậy trước tiên nói tên ngươi đi.” Nam hài cười cười, trên mặt có chút đắc ý thừa dịp cháy nhà mà đi hôi của.
Khánh Nhiễm lại ngây ra. Tên? Tên vốn không thể dùng được nữa, trong một thoáng nàng mới nhận ra ngay cả tên nàng cũng không có, trên mặt hiện lên sự hốt hoảng cùng chua xót. Hồi lâu nàng mới cười chua chát hơi ngẩng đầu lên nói cho nam hài.
“Ta gọi là Dịch Thanh Nhiễm. Thanh trong ti thanh, Nhiễm trong chức nhiễm*.
(*Thanh trong ti thanh, nhiễm trong chức nhiễm: thanh trong tơ lụa màu xanh, nhiễm trong nhuộm vải)
Nam hài nhíu mày, lặp lại một lần, xoay người nhặt bánh bao dưới đất lên, vỗ hai cái phủi đi tro bụi, bấy giờ mới dịch người đến chỗ Khánh Nhiễm, cười hì hì nói.
“Lúc nãy không biết mấy ngày nay ngươi chưa ăn cơm, ở Thương Sơn ta thấy quần áo ngươi mặc rất tốt liền tưởng ngươi xuất thân đại môn. Thật xin lỗi.”
Dứt lời liền ném bánh bao lên, Khánh Nhiễm bắt được, cười cảm kích, thân ảnh nam hài chợt lóe lên biến mất trong ngõ nhỏ.
“Dịch Thanh Nhiễm, sau này còn gặp lại.”
Khánh Nhiễm thở phào nhẹ nhõm, nhìn thiếu niên đứng cạnh mình, dưới ánh nhìn trong suốt của y, không hiểu sao nàng lại có cảm giác lúng túng.