Chương 3: Mưa quê
Gió kéo về, xào xạc len qua như bụi tre sau nhà, ánh chớp kéo dài phía bên kia sông kèm theo tiếng sấm đi theo sau.“Mưa lớn đây” tôi tự nhủ. Vậy xối nước cho sạch mớ bùn đất dẻo nhẹo, xả lại luôn cái quần short rồi mặc lại vào.
Vừa chạy vào nhà, trời đổ mưa. Mưa quê.
Đã từ lâu, mới mếm lại mùi mưa quê. Đứng trước cửa nhìn ra ngoài sân, gió rít ngoài sân và tôi ngưởi thấy mùi mưa, mùi mưa rất riêng của tôi, của nhà nội. Đó là mùi của khói bếp chiều tà, mùi của rơm rạ khô, mùi của lá dừa khô bị mưa làm ngúm lại, là mùi của hơi đất nồng nồng, đượm đượm. Bình yên quá.
Cơn gió kéo theo những hạt mưa hắt vào tôi, chợt rùng mình. Khép nhẹ cửa để nội khỏi thức giấc. Người già khó ngủ lắm, tôi biết thế. Căn nhà chìm vào bóng tối chỉ có nhưng cơn mưa ào ạt kèm theo thỉnh thoảng bừng sáng bởi những cơn sét kéo quá rền rĩ.
Lục trong cái balo lấy bộ đồ khô để ngủ, khuya rồi.
Quay qua thấy con em nhắm mắt . “Thôi thay ở đây luôn, chắc nó ngủ rồi” tôi tự nhủ rồi cởi cái quần short ướt nhẹp. Tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, làm vài động tác thể dục cho dễ ngủ, hồi này cõng nó đau lưng quá.
Ánh chớp kéo về, căn phòng bừng sáng qua khe cửa, giật mình quay sang nhỏ em, thoáng thấy đôi mắt mở tròn vừa kịp nhắm lại.
“Tiêu rồi” nó chưa ngủ, mặc vội bộ đồ ngủ. Đi lại giường thấy nó nằm im lìm. Hơi thở đều đều.
“Chắc mình nhìn nhầm” tự nhủ. Lấy cái mềm dưới chân kéo lên đắp cho nó.
Đập vào mắt, đôi chân thon dài, đang co lại ôm cái gối, trắng tinh không tì vết kéo dài lên đến quần ngủ của nó sát mông. Con nhỏ không mặc qυầи ɭóŧ, tôi nghĩ vậy vì không thấy vết hằn của quẩn, cái áo thun ba lỗ lộ ra 2/3 bầu ngực đang phát triển phập phồng theo từng nhịp thở. Em tôi ra dáng thiếu nữ thật rồi.
“Đó là em mình” tự nhủ nhưng không thể cưỡng lại cảm giác khó chịu đang dâng lên phía dưới. Thằng nhỏ đứng đậy, cứng ngắc nóng như lửa, đội quần lên khó chịu.
Kéo mền đắp cho nó xong, tôi leo vào sát vách và nín thở nhắm mắt cố gắng quên đi cảm giác và ru ngủ.
Nửa tiếng sau, tôi vẫn không ngủ được, chắc lạ chỗ. Con nhỏ vẫn thở đều đều, chắc nó ngủ say rồi. Thầm nghĩ.
“Cọ vào quần khó chịu quá” tôi tự nhủ. Kéo nhẹ lưng quần, thằng nhóc bật ra, cong chỉa lên bụng. Đầu khuất ướt nhẹp nước nhờn của tôi rỉ ra trong veo nhớt nhớt. Vuốt nhẹ nó mấy cái cảm giác khoan khái tràn về.
“Đoàng.....” cơn sấm lớn làm tôi giật cả mình, con em giật mình quay qua ôm tôi cứng ngắc thút thít khóc.
“Em sợ, lạ chỗ không ngủ được” Bỏ mịa, vậy là nãy giờ nó chưa ngủ, chân nó gác lên hông tôi ngay tại vị trí cái quần short tụt xuống một ít, mát rượi.
Vẫn đang xoay mặt vào trong, tôi nói “Mày ráng ngủ đi, khuya rồi”
“Em không ngủ được” nó lên tiếng.
“Anh Hai không mặc quần à?” chắc nó thấy cái chân gác lên hông tôi trống trải.
Muốn chui xuống đất vì xấu hổ, thằng nhóc vẫn còn hơi cương cứng, không biết nhét vào đâu.
Tôi nạt nó, “ngủ đi”. Bỗng nó choàng tay qua ôm tôi từ phía sau.
“Tiêu rồi” tự nhủ, đang cố gắng giảm cái cảm giác bức bối, khó chị, nó làm vậy thì càng khó xử.
Thằng nhóc càng cương cứng, càng cong về phía bụng, nơi bàn tay con em đang ôm.
“Người anh Hai nóng quá” nó nói “Anh bị bệnh à?”
“Um tao đang bị cảm” tôi chóng chế.
“Để em ôm anh cho bớt”. Con hâm này... tiêu rồi, tôi nghĩ bụng.
Cặp ngực tròn trịa áp vào tấm lưng nóng hổi của tôi, mặc dù cách qua làn vải thun, nhưng tôi vẫn rùng mình. Thằng nhóc giật giật.
Thế rồi, nó cong sát bụng, con em quơ tay trúng, thời gian như dùng lại tôi nín thở, còn con em thì run bắn lên.
Chắc nó nhận ra, giật mình nó quay ngược lại trùm mền kín cả người, kèm theo tiếng cười hí hí hí.
Tôi như hoá đá.... mưa vẫn còn nặng hạt. Sáng mai sông sẽ tràn bờ cho xem....