Tân Nương Là Nữ Quỷ

Chương 26: Thanh phù

Bắc Cung Phồn Di vì danh tiếng của gia tộc mà bị chính mẹ ruột của mình chôn sống cùng cái thai trong bụng. Chết đi trong uất ức và tuyệt vọng, chết đi trong sự thù hận ngút ngàn. Vậy nên cô đã không thể siêu thoát.

Cô ôm lòng trả thù, cho dù chết đi nhưng cô vẫn muốn Mộc Phù Sinh bồi táng cùng mình. Cô ở trong mộ chờ đợi suốt một trăm năm, chờ đợi ngày pháp sư Thanh Phù chết và phong ấn yếu đi, chờ ngày cô trở lại nhân gian báo thù.

Vậy mà Thanh Phù lại không chết, y còn có thể tu hành đắc đạo. Bắc Cung Phồn Di ở trong mồ huyệt lạnh lẽo, chịu qua phong ấn của Thanh Phù. Vì thế linh hồn cô không thể chịu nổi, cuối cùng cô tách đôi linh hồn. Nửa hồn của cô oán hận biến thành tâm ma, nửa linh hồn kia là sót lại sơ tâm lương thiện.

Hai linh hồn giao hẹn với nhau, chờ đợi một trăm năm sau sẽ cùng đi báo thù. Hai linh hồn cùng một linh hồn quỷ nhi ở nơi lạnh lẽo ấy bầu bạn cùng nhau, với niềm hy vọng mãnh liệt cùng nhau trở lại báo thù.

Thế nhưng sau khi tròn một trăm năm, Thanh Phù trở lại muốn độ cho bọn họ đi đầu thai. Sở dĩ Thanh Phù có thể đắc đạo sau khi phạm nhiều tội nghiệt như thế là vì y từ sau khi phong ấn Bắc Cung Phồn Di đã quay về đóng cửa tịnh tâm. Sau đó y đã từ bỏ con đường sát nghiệp mà làm việc thiện rửa tội.

Bắc Cung Phồn Di cho dù qua một trăm năm nhưng cô vẫn không vơi thù hận, thậm chí còn ngày càng tăng lên. Cô hung tàn cự tuyệt, thậm chí chống trả Thanh Phù. Nhưng nửa linh hồn còn lại không như thế, mảnh sơ tâm còn lại đã vô cùng biết ơn Thanh Phù. Thậm chí còn đem lòng yêu y mà chuyển thế đầu thai.

Bắc Cung Phồn Di từ đó quyết tâm truy đuổi bọn họ, quyết tâm tàn sát thiên hạ báo thù. Lạ thay, lần này tôi không đau buồn nữa, chỉ là cảm thấy rất nhẹ nhõm. Giống như tất cả nút thắt trong lòng đều được tháo gỡ.

Tôi tỉnh lại thì người đã ướt sủng như chuột lột chết đứng giữa làn mưa gió.

Một đám đông đã vây quanh Phàn Vĩ, tiếng mọi người hò hét nói chuyện hiện giờ đối với tôi mù mịt giống như tiếng gió mưa. Phàn Vĩ nằm bất động trong vũng máu, tôi run rẩy nắm lấy đôi bàn tay dập nát của cậu. Tôi không biết đã khóc bao nhiêu nước mắt, mãi cho đến khi xe cứu thương đến và đưa Phàn Vĩ đi. Chị quản lí hốt hoảng đem khăn và ô ra dìu tôi vào trong xe rồi chạy theo đến bệnh viện.

Phàn Vĩ ở trong phòng phẫu thuật 12 tiếng, tôi trú ở một phòng bệnh nhân suốt 12 tiếng. Gia đình và bạn gái của Phàn Vĩ vũng đã đến, mẹ cậu ta ngồi trước phòng phẫu thuật khóc liên tục. Ca phẫu thuật kết thúc, Phàn Vĩ vẫn còn mạng. Tuy nhiên vẫn còn mấy ca phẫu thuật lớn nữa cần thực hiện. Điều này làm cho phóng viên ồ ạt đến trước cửa bệnh viện để phỏng vấn về ca phẫu thuật truyền kì này.

Bệnh nhân rơi từ tầng 21 của toà nhà xuống mà vẫn còn sống, điều này quả thật là một kì tích, một truyền kì của ngành y. Chỉ có một mình tôi biết, Phàn Vĩ vì sao lại còn sống. Theo như lời của bác sĩ nói, Phàn Vĩ sẽ bị tàn phế hai chân, cả đời sau này sẽ phải dùng xe lăn.

Tôi ngồi ngốc ở trong phòng bệnh nhân suy nghĩ về những thứ kia. Rốt cuộc là vì sao tôi lại có thể thấy rõ ràng những thứ ấy. Vì sao lại vào lúc này mà không phải khi nào khác. Là cô ta đã cho tôi thấy hay là kí ức trong mảnh linh hồn tôi thức tỉnh và nhớ lại.

Không có khả năng là cô ta cho tôi thấy, bởi vì cô ta không thể biết được sự thật về Mộc Phù Sinh. Vậy nửa linh hồn của tôi cho dù thức tỉnh thì cũng không có khả năng biết được. Vậy thì ai, do đâu mà tôi thấy được. Là tôi đã nghe qua ở đâu nhưng hiện tại quên sao?

Lúc đầu tôi đã nghĩ rằng là cô ta cố tình không để Phàn Vĩ chết đi. Nhưng hiện tại tôi vẫn không thông được lí do. Phải chăng người cho tôi thấy những cảnh tượng đó là người đã giúp Phàn Vĩ, vậy thì người đó là ai?

Tôi suy nghĩ, bày ra hàng nghìn lí do rồi so sánh, bận rộn đến mức quên cả ăn uống. Có lẽ Cảnh Dã đã báo với gia đình của tôi nên buổi chiều bố tôi và cả Vị Ương đều lần lượt gọi điện hỏi thăm. Nhưng mấy ngày trôi qua Cảnh Dã vẫn không đến, di động anh ấy không mở, không một tin tức gì.

Tôi trở lại quay phim mà tinh thần không được ổn cho lắm. Hai ngày sau Phàn Vĩ tỉnh lại, tôi cùng trợ lí đến bệnh viện thăm cậu ta. Còn chưa vào phòng thì cảnh tượng bi thương đã đập vào trong mắt tôi. Bạn gái cậu ta quỳ bên giường khóc đến lạc cả giọng, mẹ cậu ta đứng bên cạnh đôi mắt cũng đỏ hoe.

Cảm xúc của tôi ngổn ngang lắm, sau khi nhìn thấy mộng cảnh khi đó và hiện tại nhìn thấy Phàn Vĩ. Tôi không nghĩ Phàn Vĩ đáng bị hình phạt như thế. Chỉ bởi vì hiểu lầm mà trải qua hàng trăm năm vẫn chưa thể hoá giải. Mộc Phù Sinh không đáng trách, Bắc Cung Phồn Di cũng không đáng trách.

Nhưng nàng làm vậy là sai, nàng không nên vì oán hận cá nhân mà trút giận lên những sinh linh vô tội. Không nên vì vậy mà làm trái luân thường đạo lí, dẫn dụ thần thú ra khỏi tam giới làm hại nhân gian.

Nhưng y, y vì sao lại không gửi cho nàng dù chỉ một phong thư. Để cho nàng có thể được an ủi phần nào? Yêu yêu hận hận, quả thật là một mớ hỗn độn. Tôi bất giác nhớ tới một câu “Nhất niệm thành ma, nhất niệm thành phật” mà người ta thường nói.

Tôi đẩy cửa phòng bệnh bước vào nhưng bị y tá ngăn lại. Vì vậy mẹ của Phàn Vĩ đã ra ngoài với tôi. Hành lang bệnh viện của khu chăm sóc đặc biệt nhiều người qua lại, sợ người khác nhận ra tôi nên chúng tôi đã đến một quán cafe gần bệnh viện. Tôi không thể nói gì hơn với bà ấy ngoài liên tục an ủi.

Nhà Phàn Vĩ cũng thuộc dạng giàu có nhưng tôi vẫn đề nghị trả viện phí vì thấy áy náy. Mẹ cậu ấy chỉ có một đứa con là Phàn Vĩ nên bà ấy lúc nào cũng thương tâm. Cuối cùng tôi để lại số cho bà ấy rồi ra về.

Liên tục những ngày sau đó cũng không hề có tin tức gì của Cảnh Dã, tôi muốn đi tìm Kha Vĩnh Trạch để hỏi thăm về tình hình của Cảnh Dã. Nhưng đêm nọ tôi lại mơ một giấc mơ, trong giấc mơ ấy tôi đi tìm Kha Vĩnh Trạch. Anh ta như một con quỷ dữ cho người cưỡиɠ ɧϊếp tôi còn quay video lại tung lên mạng. Điều đó khiến cho tôi nhục nhã và sợ hãi tuyệt vọng đến tột cùng không dám gặp Cảnh Dã nữa.

Tôi giật mình và sợ hãi, nhờ vậy mà tôi đã không đi tìm Kha Vĩnh Trạc. Tôi quyết định đi tìm bà đồng, nào ngờ tôi còn chưa đi tìm bà ấy, bà ấy đã đến tận nhà tìm tôi. Nhìn dáng vẻ bà ấy có chút mệt mỏi, tôi đem ra một ly nước cam cho bà ấy. Bà ấy không kịp uống nước cam đã vội vã lấy di động mở video ra cho tôi xem.

Tôi kinh hãi bụm miệng khi nhìn thấy Cảnh Dã trong video đang đau đớn tột cùng, thậm chí còn có hành vi tự ngược đãi bản thân. Tôi bấn loạn nhìn bà đồng, bà đồng ngụ ý bảo tôi xem tiếp. Anh ấy ở trong chính căn hộ của mình đang trãi qua một điều gì đó vô cùng thống khổ. Tôi nhìn kĩ, dường như anh ấy đang cố đấu tranh với thứ gì đó vô hình.

Tôi phóng to video tìm xem có thể nhìn thấy thứ gì khác không nhưng bà đồng lắc đầu nói: “ Không thể nhìn thấy đâu.”

Tôi bổ nhào sang bà đồng với bộ dạng khẩn trương, tóm lấy bà ta hỏi: “Bà là người quay video đúng không, là cô ta hành hạ Cảnh Dã có phải không?”

Bà đồng bực dọc gạt tay tôi: “Cô thì biết cái gì. Bắc Cung Phồn Di đó căn bản không thể động tới Thanh Phù.”

“Thanh Phù?”

“Đúng vậy, Cảnh Dã chính là kiếp sau của Thanh Phù.”