Tiên Tôn Ngạo Kiều Là Mỹ Thụ Bạch Nguyệt Quang Kiếp Trước

Chương 4: Bố Mày Đây

Lối đi chỉ đủ một người lách qua, thế mà Việt Minh Thương vẫn cố tình nắm lấy mép bàn, như con trâu cứng đầu, chậm rãi vòng một vòng lớn tới, phớt lờ ánh mắt trắng dã của người khác.

“...” Liên Thư chỉ liếc cậu một cái kiểu nhìn người ngu, rồi thu chân lại.

Khoảng cách giữa các lối đi không giống nhau, mà lối Việt Minh Thương chọn lại là lối hẹp nhất. Càng nghĩ, Liên Thư càng nhíu mày. Hai người đều ngồi bàn cuối, chẳng phải đi vòng từ phía sau là dễ nhất sao? Cớ gì phải vòng lên đầu lớp rồi chen qua lối hẹp? Ý tưởng thiên tài gì vậy?

Đúng là thần kinh.

Nhưng khi đó chưa thân, Liên Thư chỉ tập trung vào đống sách của mình. Chưa được bao lâu, người bên cạnh dường như đã sắp xếp xong, cầm quyển sách cuộn lại như ống, gõ gõ mép bàn anh. Một cái đầu nóng hổi thò sang, cằm hất lên, lên tiếng như thể đã quen thân từ lâu: “Cậu là Liên Thư đúng không?”

Liên Thư hơi khựng lại, chỉ nghiêng đầu liếc một cái rồi quay lại việc của mình, mặt không cảm xúc đáp: “Là bố mày đây.”

Việt Minh Thương hiển nhiên không ngờ lại bị đáp kiểu chua chát như thế, nụ cười khách sáo trên mặt biến mất, im lặng hai giây rồi tiu nghỉu quay lại chỗ ngồi, chân bắt chéo, trong lòng chửi thầm: Đồ làm màu.

Nhưng chẳng bao lâu, cậu lại không nhịn được mà lên tiếng: “Liên Thư, sao cậu lại tên là Liên Thư? Ai đặt cho cậu cái tên này vậy? Liên Thư nghe như Liên Thua, xúi quẩy thấy bà! Sao không đặt là Liên Thắng luôn cho rồi?”

Tờ đề kiểm tra nhàu nhĩ cuối cùng cũng được anh moi ra từ giữa trang sách. Liên Thư rút ra xem, thần sắc vừa dịu xuống đã bị con số trên tờ giấy chọc tức trở lại, anh nhét bừa tờ giấy xuống ngăn bàn, không buồn ngẩng đầu: “Liên và Thư là họ của ba mẹ tôi.”

Việt Minh Thương lấy cuộn sách gõ lên đầu gối, mặt đầy không đồng tình: “Thế sao không thêm một chữ ở giữa? Ví dụ như Liên Ái Thư, Liên Niệm Thư, Liên Tư Thư... Không thì gọi là Liên Bất Thư đi, nghe này, vừa có họ ba mẹ, lại còn ý nghĩa nữa!”

Có lẽ tự thấy mình quá thiên tài, cậu vừa lẩm nhẩm tên vừa gật gù, nói tới cuối còn bật ra tiếng cười “khà khà khà”: “Nếu cậu là con tôi, tôi sẽ đặt tên thế. Liên Thư nghe như Liên Thua, không phải là đặt để cậu thua mãi à? Ai mà ngớ ngẩn đặt cho con mình cái tên vậy chứ!”

Liên Thư bị chọc, máu như dồn hết lên hai bên thái dương.

Anh xoay người lại, nhìn thẳng vào Việt Minh Thương đang ngồi, duỗi chân phải đạp lên thanh chắn dưới bàn cậu, ánh mắt lướt một vòng từ đầu đến chân cậu, cuối cùng dừng lại ở cặp mắt đối diện.