Chương 64
Bạch Vũ Thiên đưa cô về nhà anh, thức suốt đêm ngồi bên cạnh chăm cô ngủ, bàn tay không thể nào buôn khỏi tay cô, vì anh đã lở buôn tay cô một lần, lần này anh tuyệt đối phải nắm chặt tay cô, không buông thêm một lần nào nữa, dù có chuyện gì xảy ra anh cũng sẻ như vậy nắm tay cô che chở cho cô.Vũ Thiên Lam đang ngủ thì mày nhiếu chặt lại, quơ tay tán loạn như đủi một ai đó, không cho lại gần cô. Môi mấp máy run run hoảng sợ.
"Đừng, đừng lại đây..c...cứu với, làm ơn. Đừng lại đây Aaaaaa"
Anh thấy cô biểu hiện như vậy vô cùng lo lắng và tức giận, nắm lấy tay cô thật chặt, trấn an cô bình tĩnh.
"Em đừng sợ, có tôi ở đây, sẻ không có ai dám làm gì em đâu, tôi sẻ bảo vệ em. Huyền Thiên Lam"
Giọng nói ấm áp này, không cao không thấp, rất ấm áp, giống như giọng nói của ai đó. Đôi mắt cô mở ra nhìn người đàn ông trước mặt, xuyên thấu qua khuông mặt anh để nhìn ai đó, đôi mắt đỏ hoe rưng rưng nước.
"Hứa Trác Tùng là anh nợ tôi"
Anh mỉm cười xoa xoa tay cô.
"Phải, là anh nợ em"
***
Tối đó anh thức suốt đêm bên cạnh cô, không giời mắt khỏi cô dù chỉ một giây, đêm đó anh nắm chặt tay cô không buông, làm cho cô cảm thấy an toàn mà không mơ về cơn ác mộng vừa rồi.
9:00h sáng ánh nắng loe lóe từ bên ngồi chui vào cửa sổ, người con gái xinh đẹp trên chiếc giường trắng như một thiên thần đang say ngủ, mày khẻ nhíu, đôi con ngươi xinh đẹp mở ra. Cô mơ màng nhìn ngó xung quanh, đêm qua là mơ sao, người con trai đó sẻ không ở đây đâu. Nghĩ như vậy lông mi cong dài buông xuống, ánh mắt cô đã lóe đỏ lên chực trào muốn khóc, vì sao khi nghĩ đến anh cô lại muốn khóc như vậy, người con trai mà cô vừa yêu vừa hận.
"Cạch" cánh cửa mở ra, một chàng trai có nét đẹp lạnh lùng nhưng sen lẫn đâu đó có phần ấm áp, nhất là khi đôi mắt ấy hướng về cô.
Nghe tiếng cửa mở cô ngước mặt lên nhìn, thấy anh tiếng vào thì một dòng suy nghĩ chạy qua, người con trai này không phải là lúc trước mình chạy xe đâm vào anh ta hay sao, có khi nào anh ta muốn trả thù mà bắt mình đưa đến đây, nhưng khoang đã, không phải đêm qua Vũ Tuyết Liên...nghĩ đến đây cả thân người cô run run, 5 tên đêm như mãnh thú lao vào cô, thật đáng sợ.
Cô ôm cả thân mình thật chặt, càng ôm chặt cô càng run rẩy. Anh thấy biểu hiện của cô thì vô cùng hoảng hốt, không phải đêm qua đã tốt rồi sao, anh vội chạy lại ôm cô vào lòng, vuốt lưng trấn an cô.
"Đừng sợ, mội việc đã qua rồi, đừng lo lắng tôi sẻ bảo vệ em"
Được anh trấn an cô dần dần bình tĩnh lại, ngước mặt lên nhìn người con trai đan ôm mình,cô thấy cái cằm nhẵn bóng, đôi môi hồng quyến rũ bất giác mặt đỏ ửng lên, rời khỏi vòng tay anh xoay mặt đi. Anh cảm thấy mất mát khi không còn cô bên trong lòng mình, nhưng rồi cũng không sao, từ từ anh sẻ khiến cô là của anh.
"Chắc em cũng đói rồi nhỉ, xuống đây ăn chút cháo đi"
Anh đứng dậy, mở cửa bước ra, nhìn thấy anh khuất sau cánh cửa, cô từ từ đứng dậy di theo anh.
Tiếng vào nhà bếp, cách bày trí vô cùng tinh xảo, phòng bếp không to rất ấm áp, có phong cách của một gia đình nhỏ, cô ngon ngoản ngồi chờ ở bàn ăn. Anh đang múc cháo ra tô, nhìn thấy cô đang ngồi ở đó môi bất giác khẻ cong, nó như một giấc mơ vậy, nếu là mơ anh nguyện không bao giờ tỉnh dậy.
Anh bê một bác cháo ra đặt trước mặt cô, bản thân anh cũng mang ra một bác khác, rồi ngồi vào ghế đối diện, khung cảnh như đôi vợ chồng mới cưới, nghĩ như vậy nụ cười anh càng sâu.
Cô cầm thìa lên, từng thìa từng thìa đưa vào miệng, cô không nghĩ anh lại nấu ăn ngon như vậy, như một đầu bếp chuyên nghiệp, anh nhìn cô ăn mà mỉm cười. Cảm thấy có ánh mắt luôn nhìn mình, cô ngước mắt lên nhìn anh, anh vẫn như vậy nhìn cô ăn mà mỉm cười.
Cô hơi xấu hổ nhìn anh hỏi.
"Mặt tôi dính gì sao"
Anh cười khẻ gật đầu, trực tiếp đưa tay đến đôi má đang ửng đỏ của cô mà ngắt một cái.
"Mặt em dính phấn, đỏ ửng này"
Cô tức giận không thèm quan tâm anh nửa tiếp tục ăn, đây không phải là đang trêu chọc cô sao, nhưng mà cô không hề khó chiệu khi anh nhìn mình, mà còn rất thích ánh mắt đó.
***
Ăn song anh dọn hai bác cháo đã sạch không còn một hạt cháo, đưa vào trong rửa sạch.
Bước vào phòng khách ngồi lên sofa gần cô, như chờ cô có gì muốn hỏi.
Thật lâu sau cô mới mấp máy môi nói.
"Tại sao tôi lại ở đây?"
"Là tôi đưa em về đây" .
Anh không muốn nói là cứu cô, chỉ sợ cô như lúc sáng nhớ lại chuyện đó mà sợ hải run rẩy.
Biết anh sợ cô sợ hải nên nói như vậy, trong ánh mắt tăng thêm hảo cảm.
"Tại sao anh lại cứu tôi?"
Anh mỉm cười nói.
"Là tôi nợ em" nợ em rất nhiều.
Thấy cô muốn hỏi thêm nữa thì anh lên tiếng.
"Em lên phòng ngủ thêm đi, chiều tôi đưa em về"
Thấy anh có nét mệt mỗi nên cô cũng ngon ngoản gật đầu rời đi, thấy cô nghe lời như vậy ánh mădt lạnh lùng ấy lại càng thêm ấm áp khi nhìn cô.
( giờ chắc biết Bạch Vũ Thiên là ai rồi ha, nam chính đã lên sàn hết rồi hoan hô.)