Chương 61.
Sau khi kí hợp đồng cùng Kim Vũ Hạo, cô nói với ba mẹ và anh trai, họ cười tươi chúc mừng cô, cô nhận ra trong mắt họ không còn như trước kia nữa, luôn nhìn cô nhưng lại luôn xuyên qua cô để nhìn người khác, tuy rất buồn nhưng cô không có quyền lên tiếng vì chính cô đang mượn thân sát của người thân họ mà, bây giờ lại phát hiện họ đã hoàn toàn chấp nhận cô, không xem cô là người thay thế, yêu thương cô vì cô là Huyền Thiên Lam không phải Vũ Thiên Lam, không một lời giả dối để cho cô không buồn, họ luôn dùng lời nói hình ảnh chân thật nhất khi đối diện với cô, vì vậy cô vui lắm, vui vì mình không sống như một người thay thế, luôn không phải giả dối làm nguyên chủ như các nhân vật xuyên không khác, cô không hối hận vì mình đã nói ra sự thật. Cảm ơn mội người đả cho con biết hai chữ gia đình nó như thế nào, nó rất ấm áp.***
"Cốc Cốc, tiểu thư mau dậy thôi, không phải tiểu thư muốn hôm nay đến công ty sao?" Vυ' Thanh mở cửa bước vào lay lay cô dậy, như mọi ngày dọn dẹp chăn đệm khi cô rời giường, và một bộ đồ thanh lịch dễ thương để thay ra.
Cô làm tất cả mọi việc cần làm buổi sáng, thay ra bộ đồ vυ' Thanh chọn giúp. Bước xuống lầu vui vẻ làm thủ tục buổi sáng, là hôn má chúc may mắn vào buổi sáng đó mà.
Ăn sáng song chào mọi người rồi lên con Audi nhờ bác tài xế đưa đi, cô bước vào công ty với bao nhiêu ánh mắt dò xét, cô không quan tâm họ nghĩ gì, chỉ lo nhìn ngắm nơi mà cô sẻ phải làm việc thôi, mãi đi lơ là cô đυ.ng mạnh vào bức tường thịt rồi ngã phịch xuống đất, rối rít xin lỗi mà không ngước mặt lên, bỗng một bàn tay đưa tới cùng tông giọng trầm ấm quyến rủ.
"Xin lỗi, em có sao không?" Bàn tay rất xinh đẹp, chứng tỏ ngườ chủ của bàn tay này rất trân trọng nó.
Cô nắm lấy tay anh cuối đầu cảm ơn, khi ngước mặt lên thì hơi thất thần, anh rất đẹp. Soái ca ngôn tình là đây, làng da trắng ngần không một khuyết điểm, mắt phượng mày kiếm, mũi cao thẳng tắp, môi bạc khẻ mím. Những giác quan này hợp lại với nhau tạo ra một khuông mặt hoàn mỹ, không chỉ khuông mặt dáng người củ anh rất chuẩn nhé, cở khoảng 1m85.
Anh thấy cô nhing mình chăm chú như vậy thì hơi nhiếu mày, anh chưa thấy ai giống cô, nhìn một người chăm chú như vậy khi đứng trước mặt người đó, trong mắt anh cô bây giờ thật trơ trẽn. Nếu cô biết anh nghĩ mình như vậy sẻ tức giận đến lật bàn, trai đẹp để làm gì chứ, chẳng lẻ để cho có, trai đẹp là phải để người khác chim ngưỡng chứ (vâng, chị cứ nghĩ như vậy đi. Sau này người khác nhìn anh chằm chằm thì đừng có mà tưc giận)
Thấy mình có hơi vô lễ cô liền dời ánh mắt, rồi cuối người thêm một lần nữa xin lỗi.
Anh mỉm cười rồi rời đi, anh sau khi đi khuất khỏi cô thì rút khăn tay lau lau thật kĩ rời vứt vào soạt rác, liền nhất chân rời đi. Anh này chính là có bệnh sạch sẻ như vậy đấy, anh sẻ cảm thấy khó chịu khi có ai chạm vào mình cũng như là đồ vật của anh, vì vậy nên khi đóng phim anh luôn từ chối những cảnh hôn, nếu là cảnh ép buộc sẻ nhường cho diễn viên khác thế. Anh là vậy đấy, ảnh đế mà lại, anh chính là một trong đám nam chính ảnh đế Trình Hoa Thần, là đối thủ vô cùng mạnh của Vũ Thiên Minh.
Về phía cô, cô đi dạo một hồi rồi quay lại phòng chủ tịch chào ông, không ngờ lại gặp soái ca lúc nãy, cô hơi ngạc nhiên rồi cuối đầu chào, rồi quay qua Kim Vũ Hạo chào một tiếng.
"Xin chào chủ tịch Kim"
Kim Vũ Hạo đang ngồi trên ghế chủ tịch, dọc dọc cái điện thoại, nghe cô chào thì ngước mặt lên.
"A, Vũ Thiên Lam cô đến rồi sao, nào mau ngồi đi." Chỉ ghế sofa cho cô ngồi rồi xoay qua anh nói " À quên nói với cậu, tôi vừa kí hợp đồng cùng cô bé, từ nay nhờ cậu giúp đở con bé nhé Trình Hoa Thần"
Cô trợn mắt lên nhìn anh, ôi chô cha mạ ơi, sao lại gặp nam chính bất ngờ như vậy chứ, cô chưa chuẩn bị tâm lí gì cả, với lại cô cũng không còn ý định cưa đổ nam chủ nữa rồi, cô không muốn quay về, dù đây có là thế giới ảo cũng được, vì cô đã lún sâu vào cái hố hạnh phúc này rồi, cô không muốn thoát ra, chỉ mong anh đừng yêu cô, nếu anh yêu cô cô sẻ càng tiến thêm một bước về con đường quay về, nếu cô quay về ba mẹ sẻ thế nào, các anh sẻ thế nào. Không là cô sẻ thế nào mới đúng, vì cô thật sự yêu quý ba mẹ, anh hai và các anh nữa. Cô không thể tưởng tượng được một ngày các anh hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời cô, nếu điều đó xảy ra cô thật sự không thể sống được nữa, nói cô ích kỉ cũng được cô chấp nhận.
Anh ngồi đối diện cô, nhìn cái ánh mắt từ kinh ngạc, chuyển sang bối rối, buồn, cười khổ, lo sợ, cà cố chấp. Như vậy là sao? anh hoàn toàn không hiểu cô gái này, cô như vậy là sao đây?