Chương 59.
Nhiều ngày qua Phượng Vũ Hoành luôn không tỉnh lại, cũng chính là nhiều ngày Vũ Thiên Minh ngồi ngây ngốc bên giường của cô, à không chỉ mình anh ngây ngốc nơi đây,còn có một cô gái luôn ngốc nghếch đứng ngoài cửa đưa mắt nhìn vào trong.Nhiều ngày qua luôn thấy chuyện này khiến cô không muốn nói cung phải nói, đứng dậy bước ra cửa, giống như thường ngày Phượng Trầm Ngư lập tực chạy trốn, nhưng lần này cô thì khác, chạy theo nắm tay cô ta kéo lại.
"Phượng Trầm Ngư, cô bị sao vậy hả? Sao không vào trong?" Cô đứng rất chi là sóai nha, gai tay chống lên vách tường, kẹp Phượng Trầm Ngư đứng giữa hai tay mình.
À chỉ là hình ảnh này bớt soái khí khi đo chiều cao của hai người, chiều cao hơi lệch một tí.
Phượng Trấm Ngư hất tay cô ra quay mặt đi nói.
"Tôi còn tư cách để vào thăm sao, tôi đã mất tư cách làm em của chị ấy vào cái đêm 5 năm trước rồi". Phượng Trầm Ngư im lặng như hồi tưởng cái gì đó.
"Chuyện vào thăm chị mình còn phải cần tư cách sao, nếu cô nghĩ như vậy, quả nhiên cô chẳng còn tư cách nữa rồi. Nhưng bây giờ cô có một tư cách khác, đó chính là giữa người cứu người và người được cứu, cô hãy xem chị ấy là ân nhân của mình mà vào gặp mặt đi". Cô để lại một lời nói rồi quay mặt bước đi.
Cô ta đứng đó nhìn theo bóng cô rời đi, khuỵ gối xuống co ro trong góc, tuy cô ta nói mình không còn đủ tư cách làm em của Phượng Vũ Hoành nhưng trong thâm tâm cô ta không muốn như vậy, nhưng nay ngay cả người ngoài cuộc cũng nói cô không còn đủ tư cách, lẽ nào cô(Trầm Ngư) thật sự đã mất tư cách thật rồi sao. Không được, nếu mất rồi, cô sẻ lại tạo cho mình tư cách khác, như Vũ Thiên Lam nói, hãy lấy tư xách đi thăm ân nhân cứu mạng đi.
***
Vũ Thiên Lam quay về, vẫn thấy người anh trai luông vui vẻ trước kia nay lại hốc hác xanh sao quá, giống như lúc trước kia vì lo lắng cho cô vậy, nghĩ đến đây cô cảm thấy rất có lỗi. Thẩm Dật Phàm từ ngoài cửa bước vào, nhìn biểu cảm trên khuông mặt cô như là hiểu được suy nghĩ của cô, anh bước đến xoa đầu cô. Cô quay lại nhìn thấy anh, nhớ lại hôm trước mặt liền đỏ ửng lên. Anh nhìn thấy cô như vậy thật sự muốn xoa xoa cái má đỏ ửng phúng phính kia, nhưng biết tình cảnh hiện tại không thích hợp chỉ mỉm cười xoa nhẹ nhàng trên đầu cô.
Đột nhiên nghe Vũ Thiên Minh lên tiếng "Tỉnh, tỉnh rồi. Vũ Hoành, Thẩm Dật Phàm cậu mau lại xem" đôi mắt của Phượng Vũ Hoành tay nhắm chặt, nhưng lại hơi nháy nháy, chứng tỏ cô đã tỉnh.
Thẩm Dật Phàm nhanh chóng chạy lại xem, mỉm cười quay qua nói.
"Chị dâu không sao rồi, chị ấy rất nhanh sẻ tỉnh lại thôi, anh yên tâm"
Nghe Thẩm Dật Phàm gọi cô là chị dâu, má anh hơi hồng, nhưng biết cô không sao nên cũng không để ý, chỉ chăm chăm nhìn cô.
Lát sau Phượng Vũ Hoành nhanh chóng tỉnh lại, nhìn xung quanh như tìm cái gì đó. Như không tìm thấy,khuông mặt cô trầm xuống thất vọng.
Biết cô đang tìm cái gì anh nhanh chóng hỏi "Em đang tìm ai sao?".
Cô nắm lấy tay Vũ Thiên Minh hỏi "Trầm Ngư đâu anh, em ấy có sao không"
Nghe cô nói vậy mặt anh liền trầm xuống, người đầu tiên cô tìm khi tỉnh dậy, thế quái nào khôbg phải là anh mà là người hại cô sắp mất mạng. Vì cô ta ngay cả tính mạng cô cũng không cần, cô không cần nhưng anh cần a~ nên làm ơn hãy giữ nó cẩn thận giùm anh.
"Hừ, em còn muốn tìm cô ta. Ngay cả đến thăm em một lần cũng không đến, vậy mà em còn hỏi thăm cô ta có sao không" anh lạnh lùng quay mặt đi dĩ nhiên là anh đang dỗi rồi.
Thiên Lam nhìn khuông mặt hốc hác khi dỗi của anh mà không khỏi buồng cười, nhịn đến nội thương. Thẩm Dật Phàm bên cạnh cũng chã khác gì cô, cho xin đi anh không muốn chọc giận anh rễ tương lai đâu nha, mới lập công ai lại muốn mất đi chứ.
Nhường lại không khí cho hai người, Thẩm Dật Phàm nắm tay cô kéo ra ngoài, vừa ra khỏi cửa thì nhìn thấy Phượng Trầm Ngư đang đừng ngoài cửa nhìn vào.
Nhìn thấy Phượng Trầm Ngư như vậy cô thật sự muốn tiếng lên tát cho cô ta mấy cái cho bỏ ghét, nhưng phải cố nhịn xuống, nhưng bỏ qua như thế bày cô thật ức đến mức nghẹn chết mất.
"Tôi thật sự không tưởng rượng nổi, Phượng Trầm Ngư thường ngày kiêu ngạo như vậy, hôm nay lại rụt rè như tiểu bạch thỏ, thật sự là một trận kinh diễm a"
Đối với sự châm chọc của cô Phượng Trầm Ngư cũng chẳng tức giận, chỉ im lặng cuối đầu.
Nhìn thấy cô ta như vậy nội tâm cô không ngừng đem cô ta ra mà mắng chửi, a thật là muốn gào thét a. Nhìn thấy cô ức đến nghẹn anh phải nhìn cười đến nội thương, kéo cô rời đi.
***
Kéo cô lên sân thượng hóng gió cho đở mệt, để cho cô xả hết cơn strees này đã.
"Rồi đó, ở đây không còn gây ảnh hưởng đến ai nữa, em hãy xả ra hết đi".
Cô quay qua nhìn anh ngạc nhiên, sao anh biết cô muốn bùng nổ ra hết những cơn bực tức này.
Nhìn thấy biểu của cô anh mỉm cười xoa đầu cô nói.
"Nhìn thấy em ức mà nghẹn đến đỏ mặt như vậy làm sao anh không biết được, anh sẻ ở bên cạnh em". Anh sẻ ở cạnh em, nếu em muốn trút giận lên anh cũng được, anh sẻ rất vui mà tiếp nhận.
Cô đỏ mặt, gạt cái tay đang làm loạng trên đầu mình ra, rồi bước đến bên lang cang hét thật to.
"PHƯỢNG TRẦM NGƯ, CÔ CÓ PHẢI LÀ ĐẦU HEO KHÔNG HẢ? NGU NGỐC, NGU NGỐC. TÔI THẬT SỰ MUỐN ĐÁNH CHẾT CÁI ĐỒ ĐẦU HEO NGU NGỐC NHÀ CÔ, AAAAAAAA" khi xả hết những gì uất ức trong lòng, cô chợt hơi khựng lại. Cô nhớ cũng đã từng có người đứng bên cạnh giúp cô xả strees, không biết bây giờ anh ấy sao rồi. Biết tìn cô biến mất liệu anh sẻ ra sao, hay sẻ nhanh chóng quên cô đi mà tìm một tình yêu mới.