Các Nam Chính Hãy Chờ Nữ Phụ Tôi Thu Thập

Chương 58

Chương 54.
Cô nhắm mắt thả mình trên không trung, chờ kết quả của số phận mang đến.

"Chủm" âm thanh như có vật nặng rơi xuống nước, nước trào vào mặt làm cô giật mình quơ tay loạn xạ, cố bơi vào bờ. Nằm phịch trên đất thở dốc, cô đúng là  nữ phụ mạnh nhất trong các nữ phụ mà, bị như vậy mà vẫn không chết.

"Hộc hộc, tại sao mình lại rơi xuống vực chứ, mình nhớ là đang đi tìm Vũ Tuyết Liên mà, a~ gáy của mình sao đau quá vậy?" Đưa tay lên xoa sau gáy đau, nghĩ nghĩ cuối cùng cũng biết nguyên nhân, chuyện mình đột nhiên rơi xuống vực và gáy bị đau, chỉ có thể là ai đó đánh vào sau gáy cho cô ngất xỉu rồi đem vứt xuống đây, nhưng người đó là ai thì cô chỉ nghi ngờ 1 người, người này từ đầu đến cuối bị mất tích chỉ có cô ta mới có thể bí mật ra tay với cô thôi.

"Vũ Tuyết Liên, chuyện lần trước tôi vẫn chưa tính với cô, hôm nay một lần nữa cô xém tí đã hại chết tôi, tôi tuyệt đối sẻ không tha cho cô đâu" cô nghiếng răng nghiếng lợi nói, thật sự là cô rất giận, giận điên lên được.

Bị rơi xuống vực có lẽ mọi người sẻ khó khăn trong việc tìm cô, nghĩ sẻ ở đây nhiều ngày liệu cô có thể chịu nỗi không, bang đêm nhất định sẻ rất lạnh nghĩ đến đây không khỏi tiếc thương số phận nữ phụ của mình.

"A hôm trước Kim Giang có đưa mình một chiếc kính, để xem mình có còn để trong túi sách không" Cô lục tung túi sách bên hông mình, vui vẻ khi sờ trúng kính, nghĩ có kính không có cũi cũng chẵng làm gì, cô tiếng vào rừng tìm củi khô.

"Ử ử... ứ ứ ứ hú ử ử"

Đột nhiên cách cô không xa vang lên tiếng ư ử rêи ɾỉ, cô lần theo tiếng rên bước đến thì thấy một con sói bị mắc bẫy, thân hình nó khá nhỏ cở như cho nhà trưởng thành, có vẻ là sói con. Nhìn chân nó bị chảy máu do bẫy kẹp chặt, cô thấy nó tội nghiệp nên đến tính gở bẩy, nghĩ là nó là sói con với lại đang bị thương có lẻ sẻ không làm gì được cô đâu, nên bước chân tiếng đến càng vững vàng.

"Grừ... gào" nó thấy cô bước đến cứ nghĩ là thợ săn lên dùng tiếng gào dọa cô, mong cô rời đi.

Nghe tiếng gào rống của nó cô hơi giật mình bước lui lại một bước, lấy lại tinh thần tiếp tục bước đến nhẹ nói.

"Mầy...đừng...sợ ha, tao...tao...tao không làm gì mầy đâu, ttao..tao chỉ...chỉ đến gở bẫy giúp mầy thôi, đừng có lo ha". Đối diện vơi chuyện này cô tự khắc nói lấp vấp, cô cũng sợ chứ bộ, tại cái bãng năng yêu động vật của cô không bỏ được, nhìn nó đau đớn như vậy cô cảm thấy rất khó chịu, nên mới gạt bỏ mọi sợ hãi tiếng tới cứu nó.

Dường như hiểu những gì cô nói, sói con không còn rống nữa lâu lâu chỉ phát ra từng tiếng rêи ɾỉ, cảm thấy nó tin tưởng cô cảm giác sợ hãi liền tan biếng, cô bước đến gỡ cái bẫy đang gín trên chân sói con, nhẹ nhàng chăm sòc chân bị gảy của sói con, xé áo khoác ngoài băng lên chân nó, bế nó về con sông lúc nãy cô rơi xuống, cô nhớ có hang động ở gần đó.

"Mầy làm sao bị mắc vào bẫy vậy, đừng lo tao sẻ chăm sóc cho mầy đợi vết thương lành lại mầy hãy rời đi" Cô vuốt ve đầu nó, nhìn nó cũng chã đáng sợ, cũng như những cún nhà thôi.

Cảm thấy được ý nghĩ trong mắt cô nó bất mãng ử ư, cho xin nhé nó chỉ là sói con thôi, chờ sau này lớn lên nó nhất định sẻ rất uy nghiêm a~.

Nhìn thấy biểu cảm của nó cô không khỏi bật cười, cô và nó ôm nhau ngủ trong hang động dưới ánh lửa bập bùng ấm áp, cộng thêm bộ lông dày cộm của nó sửi ấm cho cô không ít.

Sáng dậy cô và nó vẫn cứ thế dựa lưng vào nhau, không biết phải làm gì, bụng thì đói meo. Nhìn xuống con sông trong suốt gần đó, cô đứng dậy bước xuống nước tính tìm xem thử có cá không, nước lúc sáng khá lạnh cô bước chân xuống liền một trận lạnh buốt truyền vào, rùng người một cái tiếp tục tìm kiếm, lạnh như vậy không chết chứ nhịn đói là chết a~.

Sói con thấy cô bước xuống nước liền đứng dậy chạy xâu vào rừng, mặt cho lời cô kêu gọi nó vẫn không quay lại, đã 5 giờ đồng hồ trôi qua nó vẫn không quay lại, lúc nghĩ là nó đã bỏ rơi cô không ngờ nó lại quay lại, trên miệng còn gặm một con gà rừng, nước mắt cô bỗng chốc rơi xuống tiếng tới ôm nó. Ai nói động vật là loài vô ơn, chính cô thấy con người mới là loài vô ơn, nguyên chủ lúc trước yêu thương cô ta như vậy, không ngờ cô ta lại nhẫn tâm phản bội nguyên chủ, hết lần này đến lần khác hãm hại nguyên chủ cho đến chết, đến lượt cô, cô ta vẫn tiếp tục đẫy cô vào chổ chết.

"Tiểu Lang, xin lỗi đã nghĩ mầy bỏ rơi tao, xin lỗi." Cô ôm chầm ó vào lòng khóc, nhìn thấy vết thương trên chân nó lại ứa máu cô không khỏi đau lòng mà khóc lớn hơn.

Nó nhìn cô kêu ư ử, liếʍ đi những vệt nước trên khóe mắt cô.

"Tiểu Lang chúng ta cùng ăn nhé" cô giơ còn gà lủng lẳng trước mặt nó nói.

"Ử"" Cuối đầu xuống kêu lên một tiếng như đồng ý.

"Tiểu Lang mầy thật thông minh, đưa vết thương tao xem" cô xoa đầu nó mỉm cười nói.

Nó đưa chân đang bị thương lên tay cô, nói thật cô không tin nó là sói a~, sói có thể thông minh như thế này à.

Băng bó vết thương cho Tiểu Lang thật cẩn thận, vặt sạch lông gà ghim gà vào một cành cây, bắc ngang lên 2 cành cây khác xoay xoay thật chuyên nghiệp, mùi hương gà nướng thơm phứt phát ra cô không khỏi nhỏ dải, Tiểu Lang cũng nuốt nước miếng ừng ực, nó đã bị trúng bẫy từ đêm hôm trước, cái đêm mà cô cùng hai cô bạng bị mất tích, nó đã nhịn ăn từ ngày hôm đó tới nay, nên làm sao có thể nhịn được mà không chảy nước miếng, còn cô cũng đã nhịn đói từ tối hôm qua rồi.

Xác định thịt đã chín, cô chia cho nó một cái đùi, cô một cái đùi, nó một cái cánh cô một cái cánh, cho nó cái đầu, còn lại cái mình lúc thì cô xé bỏ vào miệng, lúc thì xé đút cho nó ăn. Ăn song cả hai no nê tựa vào nhau nhìn sao.

"Tiểu Lang này, một ngày nào đó tao sẻ rời khỏi đây mầy có buồn không?" Cô nhìn lên bầu trời đầy sao hỏi.

Nó cắn lấy cái áo rách rưới của cô kêu ư ử, ý bão cô đừng rời đi nó sẻ rất buồn.

Cô xoa đầu nó mỉm cười nói.

"Tao còn có gia đình, tao nhất định phải quay về, mầy cũng có gia đình chắc bây giờ chúng nó cũng lo lắng cho mầy lắm, ba mẹ của tao chắc cũng đang rất lo"

***

Sở cảnh sát.

"Xin lỗi chúng tôi vẫn chưa tìm ra được cô ấy, ông Vũ bà Vũ thật xin lỗi". Anh cảnh sát cúi đầu tỏ vẻ xin lỗi.

Bà Phan Uyển Tình khóc đến muốn ngất đi, bà tuyệt không muốn mất đi đứa con gái này, đã chịu một lần mất con rồi bà không muốn trải qua thêm một lần nào nữa.

"Ông ơi huhu, nhất định nhất đinh phải tìm ra Tiểu Lam, huhu con của tôi huhu, tại sao? Tại sao ông trời lại đối xử với tôi như vậy?" Bà khóc nấc lên tựa cả người vào ông Vũ Thiên Long.

"Bằng mọi cách nhất định phải tìm ra con gái tôi, nếu không anh nên từ chức đi" Ông bỏ lại một câ rồi đứng dậy dìu bà rời đi.

Tập đoàn Vũ Thiên là một tập đoàn lớn, có sức ảnh hưởng rất lớn trong nước, việc ông đuổi anh cảnh sát này là một việc nhỏ không đáng nhắc đến, nghe ông nói như vậy anh cảnh sát lạnh run người, ngay lập tức tăng cường thêm nhiều người đi tìm cô.