Chương 49
Thiên Lam đang loay hoay xếp quần áo trong phòng cùng Kim Giang và hai người cùng phòng, chuyện là thế này. Tổ chương trình sẻ cho các cô giải lao bằng một chuyến cắm trại 3 ngày 2 đêm, nên bây giờ các cô đang thu doạn cho chuyến đi, lúc dọn đồ không khỏi những tiếng đùa dỡn, các cô còn thi xem ai chạy ra xe nhanh nhất. Và cái kết là cả bốn ngồi chồng chéo lên nhau thở hồng hộc, Phương Tiểu Niệm nhìn thấy không khỏi chậc lưỡi.-Thật là mất hình tượng quá đi.
Thiên Lam từ từ đứng dậy phủi bụi bặm gín trên người, chu chu đôi môi nhỏ nhắn nói.
-Hình tượng là gì? Có ăn được không?
Tiểu Niệm vổ vổ tráng thật là có một cô bạn lãnh đạm, chẳng thèm để ý đến ý kiến của ai.
-Dù sao sau này cậu cũng là người của công chúng, phải biết giữ hình tượng một chút, nói là không có máy quay nhưng lở fan bắt gặp được thì chết.
Thiên Lam choàng vai Tiểu Niệm.
-Cậu thật giống mẹ tớ, cằn nhằn hồi.
-Có một đứa con gái lì như cậu tớ không thèm đâu.
Kim Giang lấy hai bàng tay bỏ dưới cằm mỉm cười.
-Vậy có một đứa con gái dể thương, xinh đẹp như tớ thì sao?
Thiên Lam cùng Tiểu Niệm đồng loạt quay ra sau nôn ọe, Kim Giang phừng lửa dận ma trảo phóng tới hai cô cù lét.
-Này thì nôn này, hihi haha.
-Aha...ha tha....tha cho bọn tớ....tớ đi. Không...không dám nữa đâu ahaha..haha.
-------------
Thầy Đại Hùng bước lại vổ vổ tay ổn định trật tự xả nhóm lại, thật ra là chỉ có ba cô gây ồn thôi.
-Được rồi các em lên xe đi, thầy sẻ điểm danh xem có thiếu ai không, đến tên ai thì người đó bước lên xe?
Các cô cùng đồng thanh.
-Vâng.
Thầy Đại Hùng bắc đầu điểm danh.
-Phương Tiểu Niệm.
Tiểu Niệm trả lời rồi bước lên xe.
-Vâng.
Cứ thế lần lượt 8 người đã có mặt trên xe, không biết tại sao khi Vũ Tuyết Liên bước ngan qua Thiên Lam cio có dự cảm không lành, nhưng nhanh chóng gạt bỏ đi ý nghĩ cô cũng vui vẻ bước lên xe, được đi cắm trại cô rất háo hức a~.
---------------
Trên đường đi các giọng ca ưu tú không ngừng vang lên, gạt bỏ hết tất cả chuyện thi thố ra sau đầu, hiện giờ các cô giống như học sinh một lớp đi cắm trại vậy, nhanh chóng đã đến được địa điểm cắm trại, nơi đây là ngọn núi S xung quanh là nhữn rặng cây xanh, bên cạnh luề là một dòng suối nhỏ rất nên thơ.
Thầy Đại Hùng bước về phía trung tâm, cao giọng hót...ừm nói.
-Hôm nay đưa các em đến đây không chỉ là cắm trại, mà nó còn là một chuyến du lịch giúp các em đoàn kết, chỉ riêng các em ở đây còn thầy sẻ cùng đoàn ekip quay về khách sạn.
Tất cả đều bàng hoàng, nụ cười trở nên cức ngắt đồng loạt hét lên quãng 8 nữa mới sợ tiêu tai của ông thầy rồi.
-HẢAAAAAAAAAAA~ THẦY ĐÙA PHẢI KHÔNG THẦY? HÃY NÓI VỚI BỌN EM ĐÂY CHỈ LÀ MƠ ĐI.
Lúc bình thường không biết các cô ra sao, nhưng mà lúc phản đối các cô thật đoàn kết a~.
Đáp lại các cô chỉ là cái lắc đầu phủ phàng của thầy Hùng.
-Ở đây đoàn ekip đã chuẩn bị cho các em dụng cụ đầy đủ rồi, soan nồi, bác đĩa, thìa đủa, và dụng cụ tạo ra lửa.
Thiên Lam nhìn dụng cụ tão lửa mà mặt bí sị hoảng hốt la lên.
-Không được thầy ơi, em ở đây thì cũng được nhưng phản đối dùng cái dụng cụ tạo lửa này, thầy oàm ơn cho em xin hộp quẹt hay diêm cũng được.
Ông thầy nhẹ mỉm cười đáp lại cô một tiếng xanh rờn, cô như rơi cào địa ngục vậy.
-Không được.
Cô chỉ đứng đó há hốc mồm, tựa cả cơ thể vào Kim Giang chỉ để lại một dòng chữ.
-Tớ chết đây, cậu nhớ lo đám cho tớ.
Kim Giang hổn hốt ôm bả vai cô lắc liên tục.
-Ế tỉnh tỉnh, tỉnh lại mau ê ê.
Phương Tiểu Niệm săn ống tay áo lên, tiếng lại nói.
-Như vậy cậu ấy không tỉnh đâu, để tớ giải quyết.
Ngay lập tức Thiên Lam tỉnh dậy miệng không ngừng lắp bắp.
- Tớ tỉnh rồi. Tớ tỉnh rồi. Tớ tỉnh rồi. Tớ tỉnh rồi.
Phương Tiểu Niệm xoa đầu cô giống như xoa đầu con. (Đó vậy mà không chịu làm mẹ người ta)
-Như vậy mới giỏi.
Không để ý đến các cô thầy Hùng lên tiếng cắt ngan màng làm trò của các cô.
-Được rồi thức ăn tự các em tìm, hành lí của các em đã bị tịch thu. Từ bây giờ hãy đoàn kết mà sống với nhau 3 ngày 2 đêm nha.
Nói song thầy lạnh lùng quay đi, cảm giác của các cô bây giờ như cún bị bỏ rơi, đùa sao dù gì các cô cũng là tiểu thư đài các, có bao giờ sống qua tình trạng này đâu, dù thân phận kiếp trước Thiên Lam không giàu mồ côi, nhưng có bao giờ bị vứt vào rừng đâu, thêm nữa cô đang ở trong thân sát một tiểu thư đài các có bao giờ làm việc nặng nhọc đâu, nên thân thể này sức lực vô cùng yếu ớt a~. Thật là khóc không ra nước mắt, các cô thật sự muốn tìm ra người nào đã nghĩ ra cái trò này, nhất định sé xác hắn ra.
Một nơi nào đó ông đạo diễn đang loay hoay thì cảm thấy rùng mình.