Chương 29
Cô gái đó khóc nhòa hết cả khuông mặt, nước mắt nhiễm màu máu nay đã trở nên trong suốt, đôi con ngươi màu đỏ đã trở lại màu đen vốn có, bộ quáy bị nhiễm máu nay đã trở nên trắng thuần, đôi mỏng đẹp nay trở nên hồng nhuận. Có lẻ con ác quỷ trong cô đã biến mất bây giờ nhìn cô như một thiên thần.Cô gái khóc nấc lên trông rất cảm thương
-Xin lỗi. Tôi chỉ là muốn được quay trở lại như trước...híc híc muốn được nằm trong vòng tay mẹ hiền, tôi thèm được ba vổ về lo lắng, muốn được anh hai yêu thương chiều chuộng. Vì vậy mà tôi bị góc tối trong linh hồn tôi điều khiển, nó luôn gào thét kêu tôi phải gϊếŧ cô chỉ như vậy tôi có thể quay về làm lại từ đầu. Nhưng có lẽ đã quá muộn rồi, tôi đã chết lâu rồi chỉ là tôi vẫn còn lưu luyến nơi đây mới lưu giữ linh hồn mình lại thể sát.
-Huyền Thiên Lam xin lỗi cô, cô có thể giúp tôi một việc không?
Huyền Thiên Lam đứng đối diện Vũ Thiên Lam, cô rất muốn tiến lại an ủi nhưng chỉ sợ cô ấy nghĩ cô thương hại nên chân cứ đứng sững lại.
-Cô nói đi. Nếu giúp được tôi sẻ giúp.
-Không khó đâu, tôi chỉ muốn coi giúp tôi bão vệ những người mà tôi quan tâm.
Nói song cô nhìn về hướng có hình ảnh những người đang đứng gần thân sát cô.
-Cô yên tâm họ cũng là những người tôi muốn bão vệ, cô không nhờ tôi cũng sẻ làm. Cô có thể yên tâm mà giao lại thể sát cho tôi, nếu cô và ba, mẹ, anh hai có duyên với nhau nhất định sẻ lại trở thành gia đình ở kiếp sau.
-Cám ơn cô.
Vũ Thiên Lam nở ra một nụ cười tươi đầy mãn nguyện, linh hồn cô dần dần hóa thành những đóm lấp lánh bay lên, khung cảnh tối đen nay lại trở thành màu trắng. Linh hồn Huyền Thiên Lam biến mất khỏi khung cảnh này, có vẻ cô đã trở về nơi cô thuộc về.
-------------
Lúc cô tỉnh dậy đã là tối hôm sau cô nằm viện đã hơn 1 tuần rồi, mọi người đã rời khỏi đây... à không vẫn còn một tên ngốc đang gục vào tay cô, nắm lấy thật chặc cho dù có động đất hay sóng thần cũng khó tách rời tay anh ra khỏi tay cô (tác giả nói quá một chút)
Cô dùng lực cố rút tay ra khỏi tay anh nhưng thất bại, mà còn phản tác dụng anh nắm càng chặc hơn, cô khẻ lắc đầu lấy chăn mình đắp cho anh, tay sờ nhẹ vào mái tóc mềm của anh.
Cô dùng ngón tay vẻ mày của anh trượt xuống đôi mắt xinh đẹp, do thức khuya nhiều ngày mà trở nên thâm đi, cô vẻ tới chiếc mủi cao đôi má trắng phúng phính ngày nào nay đã hóp lại thấy rỏ. Lòng cô bổng đau như cắt vẻ đến đôi môi đỏ mọng thì cô khẻ cuối người đặt đôi môi mình lên môi anh.
Thẩm Dật Phàm khẻ giật mình anh đã dậy từ lúc cô rút tay khỏi tay anh, nhưng vẫn giả vờ ngủ chờ xem cô sẻ làm gì có phải sẻ cảm động đến khóc không. Không ngờ cô dùng chăn của mình đắp cho anh, còn vẻ lên mặt anh lúc đó rất nhột nhưng anh cố kiềm nén, không ngờ cô lại hôn anh, anh ngay lập tức phản ứng lại đưa tay ra sau gáy cô từ một nụ hôn nhẹ nay trở thành hôn sâu.
Anh đưa lưởi mình vào khoang miệng cô hút lấy những gì ngọt ngào nhất, lúc đầu cô còn đơ người bây giờ cũng hôn đáp trả lại anh, hai chiếc lưỡi quấn lấy nhau không rời. Anh từ từ hạ cô xuống giường tay không yên ổn mà mò mẩn khắp người cô, anh muốn cô, muốn tất cả của cô.
Nhưng thâm tâm anh luôn gào thét cô quá nhỏ để làm chuyện này, anh cố kiềm nén dục hỏa bên trong tách rời ra khỏi môi cô, sợi chỉ bạc theo đó hiện ra. Môi cô vì vừa mới hôn nên hơi sưng lên đôi má ửng hồng do ngạt đôi mắt mông lung sương mù.
Anh cúi người đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ, không sâu nhưng lại khiến tim hai người trở nên đập rộn ràng.
Anh ôm lấy cô nước mắt trào ra.
-Thiên Lam em quay về rồi.
Vì khóc mà tiếng nói anh trở nên khàn đi nhưng rất ấm áp.
Cô đưa hai tay ôm lấy anh nước mắt cũng trào ra.
-Ừm em về rồi, cảm ơn anh Phàm ca.
-Tiểu yêu nghiệt này, sao em chỉ mới 16 tuổi hả? Hại anh phải kiềm chế dục hỏa.
Cô nghe thấy anh noi vậy thì nhìn xuống mặt đỏ ửng lên, ôi không nó đang đứng dậy kìa, cô quay mặt đi trùm mền lên ý bão anh tự giải quyết đi.
-Tiểu Lam em ác quá đó.
Nói song anh đi vào nhà vệ sinh giải quyết một mình, lát sau anh đi ra chui lên giường cô ôm lấy cô, xoay người cô úp mặt vào ngực anh.
-Anh làm gì vậy hả?
-Mấy bửa nay anh toàn ngồi bên giường lưng anh đau rả rời rồi, nằm một chút thôi mà.
-Anh có thể đến làm việc ở phòng anh mà.
Anh cười cười giả vờ đứng dậy nói
-Được thôi, anh nghe đồn ở bệnh viện này nhiều ma lắm a, ban đêm nó hay đi lang thang muốn tiềm một thân thể thích hợp để ám a.
Cô ngay lập tức kéo anh lại ôm chặt anh nói.
-Được rổi anh cứ ở đây đi.
-Sao vậy lúc nãy không cho anh ở đây mà.
Mặt cô đỏ phừng lên.
-Anh dọa em.
Cô ôm chặt lấy anh không buông, chỉ tội cho anh dục hỏa vừa mới tan nay lại kéo đến. Ai bão anh bày trò thì bây giờ phải chiệu thôi a.