Chương 22
Thi học kì cũng đã cận kề cả một buổi học tiết nào cũng phải ôn thi liên tục, não cô muốn nổ tung a, muốn trở thành một thần tượng trong mắt mọi người tuyệt đối không được lười biến, nhưng thật sự cô rất buồn ngủ a những cái này cô nắm rỏ hết rồi a.Reng...Reng...Reng
""Oa tiếng chuông cứu vãng đời tôi, cuối cùng ngươi cũng vang lên rồi a"
Thanh Nhi đang nghe thầy cô ôn thi thì thấy cô cứ loay hoay hoài không tập trung vào bài giảng thì lo lắng nói.
-Cậu không lo tập trung ôn thi cứ mãi loay hoay hoài vậy?
-Tớ biết hết rồi, thầy cô dạy thêm đã giảng kĩ hết cho tớ rồi.
Nếu nói là biết hết thì cũng không đúng nguyên chủ trước kia học rất tệ vì vậy cô thêm vào một câu nữa.
-Thầy cô dạy thêm, cậu có thầy cô dạy thêm lúc nào mà tớ không biết?
-Thì tớ có nói đâu cậu biết, thôi cậu cứ ở lại nghĩ về Hách Liên Kỳ của cậu đi ha, tớ đi đây.
Mặt Thanh Nhi hiện lên vài gạch hồng (///^)
-Gì mà Hách Liên Kỳ củ tớ chứ, cậu thì sao chẳng phải cũng đang đi ăn với 3 chàng đẹp trai sao.
Thiên Lam quay lại làm mặt quỷ với cô.
-Lêu lêu không được ăn với Hách Liên Kì nên tức kìa.
Nói song cô chạy thật nhanh ra sau trường.
--------------
Vẫn là 3 bóng lưng của 3 người con trai, khung cảnh 3 người con trai anh tuấn đứng dưới tán cây anh đào, cùng với những cánh hoa rơi xuống oa chính là thiên đường a(////^\)
-Oa ba người lại đến sớm hơn em nữa hả?
Thẩm Dật Phàm mỉm cười nhìn cô đang chạy đến
-Chờ tiểu Lam là nhiệm vụ của anh mà.
Hàn Mặc Vũ chạy đến với cô cầm lấy bọc cơm hộp nhẹ mỉm cười nói.
-Đúng vậy đúng vậy.
Chỉ có mình Hoàng Kỳ Phong là hậm hực, từ khi nào chổ riêng của anh và cô bị hai tên này chiếm đóng a.
Bốn người ngồi ăn thỉnh thoảng vang lên tiếng cười đùa, ăn song cùng đứng lên chạy nhảy cho thức ăn tiêu hóa bớt.
Cô nhìn cây anh đào mọi hôm cùng các anh ngồi ăn mà tiếc nuối
-Oa anh cũng đã rụng gần hết rồi, tiếc quá.
Hoàng Kỳ Phong cũng nhìn anh đào khẻ lên tiếng
-Rụng rồi thì mùa sau nó lại nở ra còn đẹp hơn lúc trước.
Cô quay qua nhìn anh mắt sáng rực hỏi.
-Thật sao? Oa thật mong chờ.
Thẩm Dật Phàm cùng Hàn Mặc Vũ nhìn nhau cười tiếng lại nâng cô lên cao.
-Aaaaa các anh đang làm gì vậy? Mau bỏ em xuống a.
-Nhìn gần như thế này không đẹp hơn sao.
Đúng thật là đẹp hơn, những bông hoa được cành lá che chở vẫn còn nguyên vẹn, cô đưa tay ngắt lấy một bông hoa cười hihi nhìn xuống hỏi.
-Nhìn xem nó thật đẹp.
-Óa aaa té áa
Cô mất thăng bằng nghiêng ngã Hoàng Kỳ Phong hoảng hốt đưa tay đở lấy cô, không ngờ lại bị Hàn Mặc Vũ té nhào vào sau đó là Thẩm Dật Phàm ôm lấy Hàn Mặc Vũ cô nhẹ đáp xuống lưng của Thẩm Dật Phàm.
Cô vui vẻ nhảy xuống giơ hai tay đang đặt bông hoa bên trong cười nói.
-Nhìn xem bông hoa vẫn còn nguyên nó thật quật cường a oaa hai anh đang làm gì vậy.
Lúc nãy Hàn Mặc Vũ đưa lưng nhào vào Hoàng Kỳ Phong mà Thẩm Dật Phàm lại quay mặt lại ôm lấy Hàn Mặc Vũ nên hai người mới ở tình cảnh hiện tại, môi chạm môi a.
Hai anh vội buông nhau ra nhìn cô đồng thanh lên tiếng.
-Em hãy nghe anh giải thích, mọi chuyện không phải vậy đâu.
Cô nhịn cười đến nghẹn nhìn hai anh hỏi.
-Chứ như thế nào... chính mắt em thấy a.
Hai anh thật sự là khóc không ra nước mắt, không phải vì lo cô sẻ ngã nên hai anh mới cố gắng đở cô hay sao.
-Thật sự không phải như vậy mà.
Đến lúc này cô thật là không nhịn cười được nữa rồi, cô bật cười nhìn hai anh đến chảy nước mắt.
-Haha Vũ ca ca Phàm ca ca hai anh thật dễ thương.
Chỉ vì câu nói thân mật của cô đôi má lúc nãy phím hồng, nay nhanh chóng đỏ phừng phừng lên.
Hoàng Kỳ Phong bị đè nãy giờ mới có cơ hội lên tiếng
-Hai người có thể leo xuống không đè chết tôi rồi.
Hàn Mặc Vũ nhìn anh cười bí hiểm.
-Không thể a.
Tiếp tục nhào vào ôm anh Thẩm Dật Phàm cũng ham vui, nhào vào đè bẹp Hoàng Kỳ Phong.
Cách hai cái cây một cô gái mặt đen kịt tức tối cào nát cây anh đào, lườm cô đầy vẻ thù hận.
-Mầy cứ cười khi còn có thể đi.
Bỏ lại một câu nói cô ta nhanh chóng rời đi, cô ta chính là nữ chủ Vũ Tuyết Liên.
---------------
Cô tung tăng cùng ba anh và Thanh Nhi ra khỏi trường, thì một chiếc xe BMW màu trắng dừng lại trước mặt cô.
Lãnh Hàn Phong bước xuống xe mở cửa giúp cô nói.
-Cùng chúc mừng bài hát của em cáng mốc 10 triệu view nào.
-Cảm ơn anh
Cô mỉm cười bước vào xe ngồi ở ghế phụ lái. 4 người còn lại cố chen chúc ngồi vào xe.
Lãnh Hàn Phong quay qua nhìn 4 người cười khổ nói,
-Xe của mấy người đâu rồi?
Thẩm Dật Phàm nhìn anh bằng ánh mắt ghét bỏ.
-Tôi phải bảo vệ tiểu Lam khỏi con người nham hiểm như cậu.
Hàn Mặc Vũ hùa theo nói.
-Đúng vậy làm sao có thể tin anh được chứ.
Hoàng Kỳ Phong chỉ nhẹ gật đầu không lên tiếng, chỉ tội cho Thanh Nhi bị kẹp ở giửa như bánh mì kẹp thịt.