Các Nam Chính Hãy Chờ Nữ Phụ Tôi Thu Thập

Chương 2

Chương 2
Trong căn phòng trắng xóa, trên chiếc giường bệnh có một cô gái xinh đẹp, ánh nắng chiếu đến bên giường cô, nhìn cô tỏa sáng như một thiên thần đang say giấc.

"Cạch"

Tiếng động từ cánh cửa truyền đến, một anh chàng soái ca bước vào đó là Thẩm Dật Phàm. Đôi mắt anh vô cùng hút hồn, đôi môi đầy quyến rũ, chiếc mũi cao thẳng, trên mặt anh là một nét mặc đầy lạnh lùng và khinh bỉ.

Bước đến bên cạnh giường bệnh, thì anh vô cùng ngạc nhiên khi thấy cô đang khóc.

Đôi mắt cô đang nhắm nghiền, trên mi ước đẫm do nước mắt, đôi môi mấp máy nhẹ thở, đôi má hồng nhuận xinh đẹp. Những hình ảnh này anh chưa từng thấy qua, những gì anh thấy ở cô chỉ là sự đanh đá, khuông mặt trát cả tất phấn, nụ cười đầy khiêu gợi. Nay lại thấy hình ảnh ngược lại tim anh đột nhiên đập nhanh hơn một nhịp, bất giác anh đưa tay gạt đi nước mắt trên mặt cô, khi nhận ra mình thất thố thì vội rút tay lại.

Đôi mắt cô khẻ mở ra, là đôi mắt trong veo và to tròn, đôi mắt đầy trong sáng mà anh chưa từng thấy qua.

Anh lên tiếng thắc mắt phá tan bầu không khí hiện tại

"Tại sao cô lại khóc?"

Cô đưa tay lên mắt cảm thấy ước thì trả lời

"Tôi không biết, tôi chỉ thấy buồn cho cô gái trong giấc mơ của tôi thôi"

Anh ngạc nhiên hỏi.

"Nga~ cô mơ thấy gì?"

Cô không hiểu sao lại nói chi anh biết.

"Cô ấy là một người con gái xinh đẹp......-cô không thắc mắc vì sao anh hỏi cô, nhưng cô vẫn đem toàn bộ giấc mơ kể hết cho anh.

"Thật bi ai, cô cũng biết khòc cho người khác sao?".

Cô lườm anh rồi nói.

"Tôi cũng là người có trái tim mà hừ..... mà anh là ai vậy? sao ở trong phòng tôi?"

Anh khẻ cười, đưa bảng tên đang treo trước ngực anh ra rồi giới thiệu.

"Tôi là bác sĩ riêng hiện giờ của cô Thẩm Dật Phàm".

Giờ cô mới để ý đến anh đúng là một soái ca nga~.

Nhìn thấy cô cứ nhìn mình chằm chằm, gương mặt anh méo mó đầy khinh bỉ.

"Cô ngắm đủ chưa?"

Cô bực bội nét mặt khinh bỉ của anh, nói.

"Chưa a~. Có người đẹp đứng trước mặt không ngắm thì thật phí a, không phải lão Thiên tạo cho chúng ta gương mặt đẹp là để cho người ta ngắm sao. với lại...hình như lúc nãy anh cũng nhìn tôi chằm chằm a".

Nét mặt anh cứng đờ nhìn cô không nói.

- "...." anh hạn hán lời với cô luôn

Cô nhẹ ho khang nói.

"Khụ..Anh vào đây làm gì vậy?"

Khuông mặt anh hiện lên sự dĩ nhiên, đưa ống nghe lên nói.

"Tôi là bác sĩ dĩ nhiên là đến khám cho cô rồi".

"Ừm..."-cô gật đầu rồi nắm xuống tùy anh muốn làm gì thì làm, vì suy nghĩ này mà cô đã hối hận vô cùng.

Khám xong đợi anh đi ra cô nắm đó khoảng 5", rồi bật dậy chạy vào nhà vệ sinh, cô muốn xem khuông mặt mới của mình như thế nào. Tính từ ngày xuyên đến đây cho tới bây giờ cũng được 2 ngày rồi, mà cô thì vẫn chưa biết mặt nguyên chủ tròn méo ra sao.

:Wow. đẹp quá nói không phải khen chứ cô gái này vô cùng vô cùng xinh đẹp a. Mắt to nè, mũi cao thẳng, khuông mặt V.line ngực cũng là hàng khủng a~ 40C chứ chả chơi, so với mình kiếp trườc đã 30 tuổi rồi mà mới 29A, eo thì không cần phải nói, thoang gọn, mông đầy đặn chân siêu dài a~ một thân hình hoàng hảo a. Nói chung là hoàng mỹ Oh Yeah cảm giác thật là Yomost a.....A đau quá"- mãi vui mừng mà cô quên mất, bản thân đang bị thương mà cứ thế nhảy như con điên.

Cô nhìn vào gương đột nhiên hét to.

"Oaaaaaaaa, đây không phải là cô gái trong giấc mơ sao. Hóa ra là mình nhập vào thân xác của cô ấy, vậy là mình đã chết, cô ấy cũng vậy cho nên mình mới được xuyên vào".

Nhìn thẳng vào gương cô nói thầm với mình"Này cô bé dễ thương, hắn không trân trọng cô là hắn ngu, cô yên tâm mà ra đi tôi sẻ cho 2 người họ trả giá đắt, vì giám phản bội một cô gái dễ thương như cô. Tôi sẻ lấy 17 năm kinh nghiêm tâm lý tình yêu của tôi, và mê hoặc tên đáng ghét đó rồi đá chết hắn cho hắn ta phải đau khổ vì dám làm tổn thương cô, và sẻ khiến cô chị mà cô tôn kính lên bờ xuống ruộng luôn moahahahahaha" Cứ nhứ thế một kế hoạch đã diễn ra.

"Ai yo~ mấy người đã thành công trong việc làm tôi điên rồi đó."

-------------2 ngày sau

-Cốc cốc-

Trước phòng bệnh VIP 901 có hai người con trai đang đứng bên ngoài, chờ lâu quá không có ai trả lời thì 2 người tiếng vào, nhìn trên giường thì không thấy ai sờ lên thì còn ấm, kết luận là cô chỉ trốn đâu đó quanh đây thôi. Nên anh cứ thế ngồi chờ.

15" trôi qua. Trong nhà vệ sinh.

"Sao còn chưa đi nữa anh ta không có gì để làm à" cô thầm mắng hắn trong lòng.

Thẩm Dật Phàm mỉm cười nhẹ lên tiếng.

"Lần này có vẻ cô ta trốn lâu hơn tôi dự đoán đó"

Lãnh Hàn Phong nhìn Thẩm Dật Phàm hỏi.

"Cậu làm gì mà cô ta phải trốn cậu?"

Thẩm Dật Phàm vô tội nói.

"Tôi có làm gì đâu, chỉ đơn giản là khám thôi mà, tôi chỉ chụp x quang toàn thân, kiểm tra cô ta có cận không, răn đủ không, tai có điếc không, kiểm tra nướ© ŧıểυ, kiểm tra phâm, kiểm tra buồn trứng,.."

Lãnh Hàn Phong co giật môi nói.

"Chỉ là chưa kiểm tra màиɠ ŧяiиɧ thôi đúng không?"

Thẩm Dật Phàm như là chợt nhớ liền cười nói.

"Đúng đúng đúng, tôi sẻ kiểm tra sau".

Trong nhà vệ sinh, Vũ Thiên Lam thầm mắng

"Kiểm tra cái đầu nhà anh"

Lãnh Hàn Phong lắc đầu nói.

"Kiểm tra như cậu tôi cũg phải chạy trốn chứ nói gì cô ta".

Thẩm Dật Phàm giả vờ như không nghe tiếp tục ngồi chờ.

-15" nữa lại trôi qua.

Vũ Thiên Lam ở trong nhà vệ sinh thầm mắng.

"Bộ mấy người không có việc gì làm, ăn không ngồi rồi chơi hả? ở trong nhà vệ sinh 30 phút rồi đấy, tôi sắp mệt chết rồi"

Lãnh Hàn Phong dường như đã mất kiên nhẫn, muốn đi thì bị Thẩm Dật Phàm giữ lại viết viết gì đó lên cuốn sổ.

"Muốn xem kịch không"

Hắn khó hiểu rồi hỏi

"Kịch gì?"

Anh đưa tay lên miệng suỵt rồi ghi tiếp, "giả vờ như đi ra ngoài đi rồi biết"

Tuy khó hiểu nhưng hắn cũng làm theo.

Bên trong nhà vê sinh như nhận được tín hiệu cứu sinh, thì mở cửa đưa cổ ra ngoài thăm dò.

"Đi rồi sao haizzz, mệt chết tôi rồi".

"ô bị táo bón hả?"

Từ phía sau cánh cửa phòng vệ sinh một âm thanh truyền đến.

Cô giật mật, với lại vì ngồi lâu quá chân bị mất sức nên không có lực liền ngã bẹp dưới sàn.

"AAAAAAAAA anh anh...anh..anh"

Thẩm Dật Phàm mỉm cười trả lời.

"Sao?"

Cô bật dậy chỉ hai người nói.

"Hai anh tại sao còn chưa đi?".

Thẩm Dật Phàm mỉm cười nói.

"Tôi là bác sĩ của cô mà, chưa khám cho cô sao tôi có thể đi được".

Lãnh Hàn Phong không đủ kiên nhẫn nửa liền lên tiếng.

"Tôi có việc muốn nói"

Mắt cô sáng lên nhìn anh nói.

"Vậy hả? đi theo tôi" - cô nắm tay anh kéo đi lên sân thượng, với suy nghĩ cảm ơn anh rất nhiều.

Thẩm Dật Phàm nhìn theo cô nói.

"Nè tôi còn chưa khám mà"

"Tôi khỏe lên rất nhiều rồi khôg cần khám nữa"- cô đi ra khỏi phòng rồi nói với vào.

-----------

[Trên sân thượng]...

"Anh muốn nói chuyện gì?"

Cô nhìn anh khẻ lên tiếng.

"Tôi nghĩ chúng ta nên hủy hôn ước".-Dường như anh cũng cảm thấy hơi có lỗi, nên không dám nhìn vào mắt cô.

Cô cuối gầm mặt xuống, nước mắt như chực chờ muốn rơi  "sao mình lại khóc, không không phải là mình mà là một ít linh hồn cô ấy còn soát lại, mình cảm giác được như vậy."

Cô ngẩn đầu cười nói.

"Haha haha hủy hôn sao?"

Lãnh Hàn Phong kinh ngạc nhìn cô hỏi.

"Cô sao vậy? tại sao lại cười?".

Cô khóav khoác tay nói.

"Tôi không sao. Tôi cười là vì tôi rơi vào hoàng cảnh như này rồi, mà anh còn có thể nói ra 2 chử hủy hôn dể dàng như vậy".

Anh nhìn cô có lỗi nói.

"Tôi xin lỗi?"

Cô lắc đầu nói.

"Xin lỗi sao? Không cần đâu, lỗi không phải do anh, mà là do tôi quá ngu ngốc yêu nhầm người, cuộc đời tôi chưa bao giờ thảm hại như lúc này. Bị chính 2 người mình yêu thương, tôn trọng, quý mến nhất phản bội haha".

Anh ngạc nhiên nói, nhưng vẫn không quên bênh vực cô ta.

"Cô nhớ lại rồi sao... cô ấy không có lỗi...".

Cô cười nhẹ nói.

"Làm sao tôi có thể quên được cơn đau ấy đây. Anh không cần nói ra đâu, có những thứ tôi biết nhưng anh không biết đâu. Lãnh Hàn Phong ơi là Lãnh Hàn Phong, không ngờ anh cũng có ngày hôm nay"/"bị người mình yêu nhất tin tưởng nhất phản bội mình lừa gạt mình haha"/- đương nhiên những từ sau chị ấy không nói

Lãnh Hàn Phong nắm chặt tay nói.

"Cô đừng có quá đáng."

Cô cười, rồi nhìn anh nói.

"Ai mới là người quá đáng chứ? Người phản bội tôi là anh mà, người không tin không muốn nghe tôi giải thích là anh mà. Người muốn hủy hôn là anh mà. Được thôi, muốn hủy hôn thì tùy anh, tôi cũng không cần nữa, tôi không cần thứ tình yêu không dành cho mình"

Tim anh cảm thấy hụt hẩn, tại sao cô không níu kéo anh như mọi khi, tại sao lại dễ dàng buôn tay như vậy

Cô quay đi miệng lẩm bẩm"tạm biệt tình yêu của Vũ Thiên Lam"

-------------------------

Trong phòng bệnh

"Tiểu Lam ơi anh đến thăm em nè."

Vũ Thiên Minh ló đầu vào cười nói. "Ủa? Tiểu Lam em đâu rồi?" Không thấy cô đâu nụ cười chợt tắt.

Từ xa có hai cô y tá đi đến, vừa đi vừa nói.

"Này lúc nãy có một cô gái muốn nhảy lầu nha, may mắn là có người cứu được nếu không là bệnh viện cúng ta gặp sự cố rồi"

Không cần nghe thêm chử nào, mặt anh đã tái xanh không nghỉ nhợi liền chạy lên sân thượng.

"Tiểu Lam em đừng làm chuyện dại dột gì nha" nói rồi anh phi như tên bắn lao đi.

-Ủa thứ gì mới bay qua vậy- y tá1

-Có khi nào là ma không- y tá 2

--------------------------

"Thiên Lam ơi em đâu rồi?"

Nhìn thấy ở phía kia có cô gái đang ngồi gập khóc, anh không suy nghỉ gì chạy đến ôm cô vào lòng nói.

"Sao em lại làm chuyện dại dột như vậy chứ, có anh và cha mẹ nữa mà đừng vì tên đó mà nghĩ quẩn".

Cô gái ngước mặt lên, khuông mặt chứa chan nước mắt, mái tóc ngắn rối bù ôm trọn khuông mặt.

"Huhu em sẻ không nghĩ quẩn nữa đâu, Thiên Minh caca" cô gái ôm anh thật chặt

Trong đầu anh thầm nghỉ.

"Khoang đã có gì đó sai sai ở đây" anh cuối xuống nhìn người con gái trong lòng mình thì vội buông ra.

Anh nở nụ cưới sáng chói, má ửng hồng xấu hổ.

"Em không nghĩ quẩn nữa là tốt anh có việc anh phải đi đây".

"Thiên Minh ca ca"

Thế là ngay ngày hôm đó lang truyền trên khắp trang bào, ảnh đế Vũ Thiên Minh ôm an ủi cô gái muốn tự tử làm cô ấy trở nên yêu đời hơn.

"Vũ Thiên Minh đã cứu 1 mạng người",....

--------------------------1 tháng sau

Vũ Thiên Lam dủi tay thả lỏng, ăn mừng cười nói.

"HaizzaAaaa cuối cùng cũng được ra viện rồi"

Thẩm Dật Phàm bất mãn đứng bên cạnh nói.

"Xa tôi em vui như vậy à?"

Cô không nhân từ nói thẳng lời thật ra.

"Rất vui là đằng khác"

Như thế là một cây nấm mọc lên đầu hắn, hắn chui vào góc phòng ngồi vẽ nấm.

Nhìn anh như vậy cô không nhịn được cười phá lên.

"😑 Cái tên điên này phì hihi haha"

Anh bực bội nói.

"Vui lắm à"- anh quay đi đầy 1 vẻ thất vọng, đôi tai cún con gập xuống như kiểu bị chủ bỏ rơi, người khắp bệnh viện tản ra trong đầu lại xuất hiện một ý nghĩ "chắc lại bị nhị tiểu thư Vũ gia mắn rồi đây"

-----------------trên đường về nhà

Cô nhìn Vũ Thiên Minh đang lái xe nói.

"Hôm nay anh không quay sao?"

Anh cười lộ hàm răn trắng sáng nói.

"Hôm nay em gái anh ra viện mà, dù có bận như nào anh cũng thu xếp được hết".

Ở công ty anh quản lí than to.

"Thiên Minh cậu được lắm, biết bao nhiêu là chuyện mà lại để tôi giải quyết huhu ㅠ.ㅠ"

-----------------

Chiếc xe dừng lại ở một biêt thự rất lớn, trước nhà là một vườn hoa lớn, còn đường lát gạch sán bóng, dọc theo là những cỏ xanh thẳm.

"Wow còn to hơn nhà của tên tổng tài Hứa Trác Tùng(ai không biết xem lại chap 1)đó luôn rồi, cuối cùng thì mình cũng biết tại sao lại gọi là biệt thự rồi vì nó BỰ THIỆT HAHAA" cô thầm cảm tháng trong lòng.

Một hàng người sớm đã đứng ngay ngắn phía trước, cúi gập người đồng thanh.

"Chào thiếu gia và tiểu thư mới về"- một đoàn người hầu mặc đồ chỉnh tề, bác quản gia mặc một bộ vest đen mặt nghiêm nghị, bà vυ' nuôi ăn mặt đơn giản, một bác làm vườn và 3 cô hầu gái.

Vì đây là lần đầu cô được nhiều người cung kính như này, nên có chút ngượng ngập, liền cúi gập đầu chào lại.

"A...a xin chào"

Một người phụ nữ ăn mặt như một quý phu nhân, đưa 2 tay về phía cô nói nước mắt lưng trào.

Một tháng qua cô đều được người phụ nữ này chăm sóc hết mực, cô từ nhỏ không biết tình cảm của mẹ là gì. Nay lại được như vậy, cô đã sớm xem bà là mẹ của mình rồi.

"Mẹ con xin lỗi vì tất cả".

Bà nhẹ lắc đầu ôm cô nói.

"Con không có lỗi gì hết"

Hai người ôm nhau khóc, ba cô từ sau đi đến ôm hai người lại.

Vũ Thiên Minh bị cho đứng một bên, bĩu môi nói.

"Sao ba người lại bỏ rơi con thế hả?"

Ông Vũ tặc lưởi cười, đưa tay ra nói.

"Cái thằng này lớn rồi mà còn ganh tị với em. Nào lại đây."

Những người làm nước mắt nước mũi tèm lem, vì lâu rồi họ mới thấy lão gia, phu nhân, thiếu gia, tiểu thư hòa hợp lại như này.

Bà Vũ buông tay ra, nhẹ lau nước mắt nói.

"Thôi 2 đứa lên thay đồ rồi xuống dùng cơm."

Cô và Thiên Minh cười nói.

"Vâng ạ"

--------------------

Cô bước vào phòng, căn phòng có màu xanh lam giống như tên cô vậy.

Chiếc giường king size màu trắng, chiếc chăn ấm màu lam được trải ngay ngắn bên trên.

Tủ quần áo màu trắng sửa, được chia làm nhiều ngăn. Bàn học và chiếc ghế cùng một màu lam, thảm trải dưới sàn có màu nâu nhạt. Bàng trang điểm được sắp xếp gọn gàng, son được đặt một bên, phấn một bên. Mỗi loại một bên, trên chiếc bàng này có những mỹ phẩm chất lượng mà bao cô gái đều ao ước muốn có.

Cô mở tủ ra, ập vào mắt cô bao nhiêu là quần áo đẹp, toàn là hàng của những thương hiệu nổi tiếng, channel, gucci,..

Chọn một chiếc váy xanh lam, cô nhẹ bước mở cửa nhà tắm bước vào, thật ngạc nhiên vì nhà tắm này lại rộng và đẹp như vậy.

Bồn tắm thật to được đặt một bên, đối diện còn có một chiếc TV màng hình rộng, như này thì còn lo gì nhàm chán khi đang ngâm trong bồn nước nóng, thưởng thức một bảng piano êm dịu.

"Oa phòng tắm còn to hơn cái nhà mà mình thuê lúc trước, Thiên Lam cô may mắn thật đó"

Cô ngâm trong bồn nước nóng mà cảm thán.

"Thật là hạnh phúc, thì ra có gia đình cảm giác nó như thế này đây"

Bên ngoài có người nhẹ gỏ cửa.

"Cốc Cốc" "Tiểu thư, lão gia và phu nhân đang chờ"

Cô ngừng lại suy nghĩ, nhẹ bước ra khỏi bồn tắm.

"Vâng con xuống ngay"

Khoác vào bộ váy vửa nảy đã chuẩn bị, mang đôi dép trắng bước xuống lầu.

"Chào ba, mẹ, anh hai"

Cả ba người nhìn cô cười hiền trả lời.

"Ừ chào con, em gái".

Cô ngồi vào ghế dành cho mình nói.

"mọi người dùng cơm ngon miệng"-"wow ngon quá" vì nó ngon nên cô nhòi nhét hết vào trong miệng, ba người ngồi nhìn cô ăn mà vả mồ hôi chảy đầy trán.

Mẹ cô ôn nhu cười nói

"Ăn từ từ thôi con, không ai dành của con đâu".

Cô cười ngốc trả lời.

"Hì Hì, tại Vυ' Thanh nấu ăn ngon quá, mà con lại còn đang đói nửa"

Vũ Thiên Minh giơ ngón tay ra hiệu không được nói.

"Con gái thì không được ăn như vậy đâu nhé".

Cô cười tinh ranh hỏi.

"Vậy em nên ăn như thế nào?"

"Em nên ăn như này này"- anh nghiêm túc dạy cô cách ăn, thật nhẹ nhàng, thật từ tốn.

Cô mỉm cười nhìn anh nói.

"Oa em không ngờ anh lại ăn gái tính như vậy ấy nha"

Vũ Thiên Minh lúc này mới nhận ra, bỏ đủa há hốc mồm nói.

"Em dám lừa anh hả?"

-Hahahahaha - cả nhà đều bật cười, những người làm không nhịn được lén cười nhẹ, bửa cơm diễn ra đầy niềm vui.

-------------------sáng hôm sau

"Tiểu Lam mau dậy đi con"- mẹ cô ôn nhu gọi.

Cô lật úp ngưới xuống, ôm chặt cái gối nỉ non nói.

"Còn sớm mà mẹ 15 phút nữa thôi".

Bà nhìn con gái muốn ngủ mà thương, nhưng cũng không thể bỏ học được lại nói.

"Hôm nay con phải đến trường đó".

Cô hé mắt nhìn bà hỏi.

"Con phải đến trường sao ạ?"

Bà gật đầu trả lời.

"Chứ sao nữa, con mới 17 không đi học thì còn đi đâu nữa".

Cô bật dậy, gật đầu nói.

"Con biết rồi, con xuống liền".

15 phút sau.

Bước xuống nhà cùng bộ đồng phục thanh lịch, dùng xong bửa sáng Vũ Thiên Minh nói.

"Đường đến công ty cùng hướng với trường em, lên đi anh đưa em đi học".

Cô cười gật đầu.

"Vâng"

Ngôi trường rộng lớn, cao tầng. Sân trường rộng thênh thang, đi bộ vào chắc là rả rời chân mất. Nhìn ngôi trường này, cứ như là trường học hoàng gia trong truyện tranh vậy.

Mồm cô há to nhìn chăm chú.