Chương 13
Đồng hồ điểm vào 6:00 giờ sáng chuông báo reo lên, tắt báo thức lại trở mình mấy vòng song cô mới ngồi dậy.Lại như mọi ngày chuẩn bị chu toàn tất cả, để đi học. Bước xuống lầu cô chào ba mẹ. Thiên Minh ca thì từ sáng đã đi rồi, dạo này lịch trình anh rất nhiều lâu lâu mới về nhà.
Ăn sáng song cô lên chiếc Audi sáng loáng để bác tài xế chở đến trường.
Vào lớp học thì bụng đột nhiên đau âm ỷ, cảm giác phía dưới có gì đó trào ra.
"Ôi không ngày đèn đỏ, tiêu rồi tiêu rồi làm sao đây"
Cô đứng dậy chạy đi thì bị một bàng tay giữ lấy.
Hoàng Kỳ Phong thấy sắc mặt cô trắng bệt lo lắng hỏi.
-Làm sao vậy?
-Thả ra đi, không sao mà.
Vừa nói cô vừa cố giảy ra khỏi tay anh, nhưng anh đâu có để yên cho cô giảy ra, tay càng nắm chặc hơn.
-Cô bị bệnh à.
"Ôi không ra nữa rồi, cái tết chết bầm này"
-Bỏ ra đi ngày đèn đỏ.
Mặt đỏ lựng quay mặt đi, thấy tay anh nới lỏng cô lập tức giảy ra rồi bỏ chạy.
Anh đứng lại đó mặt đỏ phừng phừng ngượng ngùng quay về chổ ngồi.
----------------
Cô chạy nhanh vào phòng y tế, vừa vào tới nơi thì miệng liềng oang oang la lên.
-Cô ơi ngày đèn đỏ cô.....ơi...
Khi nhìn kĩ người trong phòng là ai. Khuông mặt trắng bệt vì đau lại hiện lên một vệt hồng.
"OMG WT* Gϊếŧ tôi đi, tại sao tên Thẩm Dật Phàm lại ở đây"
Anh cười hiền đưa BVS cho cô mặt ngây thơ-ing
-Của em đây.
Cô vẫn giữ tư thế đó biểu cảm đó đưa tay nhận lấy rồi đi vào phong vệ sinh, lát sau cô đi ra với gương mặt đỏ ửng.
-Tại sao anh lại ở đây.
Nở một nụ cười xinh đẹp
-Anh là bác sĩ mà
-Biết anh là bác sĩ, nhưng sao không làm ở bệnh viện lớn của anh lại chạy sang đây?
Anh cuối gầm mìn xuống tỏ vẻ rấg hối hận, trông rất đáng thương
-Anh muốn xin lỗi em chuyện lúc trước. Chỉ là anh thấy em lo lắng cho tên đó quá, lúc đó anh không biết mình làm sao nữa lại đi đùa như vậy. Lúc em khóc chạy đi anh cảm thấy vô cùng hối hận.
-Anh không cần xin lỗi đâu, chỉ là lúc đó tôi đang rất sợ nên mới đánh anh. Chuyện cũng qua lâu rồi thôi quên đi.
Lúc này con người đang tỏ ra hối lỗi ngay lập tức biểu cảm thay đổi, cười hì hì nhìn cô
-Em không giận tôi nữa đúng không hứa nha hứa nha.
"Người đàn ông này thay đổi một cách chóng mặt, làm ơn cho tôi hỏi. Con người hối lỗi lúc nãy bị anh vứt đi đâu rồi"
Đầu cô chảy đầy vạch đen.
---------------
-Em thi "ngôi sao mới" hả?
"Chuyện gì đây? Còn đâu là bí mật của tôi nữa chứ."
-Sao anh biết?
"Không lẽ hắn giống Thanh Nhi, cũng nghe giọng mình mà đoán ra. Không ngờ bình thường hắn cà lơ phất phơ như vậy mà cũng để ý đến người xung quanh"
Anh cười nhìn cô mặt ngây thơ nói.
-Đơn giản thôi, em có thể thay đổi khuông mặt chứ số đo vòng ngực không thể thay đổi được.
Quác....Quác....Quác
Cô nắm chặt tay lại cố kìm nén cơn giận. Đưa chân đá thật mạnh vào chân anh rồi quay đi.
"Trả lại cảm động cho tôi"
-Tiểu Lam Lam lại giận rồi. Càng giận càng đáng yêu.
-------------
Cô hậm hực giậm chân bước về lớp.
-Chào em Thiên Lam.
-Tránh ra lúc này tôi không có tâm trạng nói chuyện với cô.
"Đã bực rồi mà còn gặp con người giả tạo này, đúng là xúi quẩy"
Nươc mắt cô ta lại trào ra, cô thật không biết phía sau đôi mắt đó là gì nữa sông hay biển, sao chảy hoài không hết vậy?
Cô lười phải để ý cứ thế đi thẳng, cô ta đứng phía sau nắm chặc tay hậm hực.
Nhưng cũng nhanh lấy lại bình tĩnh, cô ta đang muốn đi đến phòng y tế nên cũng quay đi.
Không hiểu vì sao vào trong mới được 5" nước mắt cô ta chảy ròng ròng chạy đi.
---------------------
Hết giờ học cô vẫn như bình thường đưa cơm cho Kỳ Phong, nhưng không khí lại khác mọi hôm, có phần ngượng ngùng nghiêm trọng.
Vào học thêm 3 tiết nữa thì ra về.
Hôm nay cô hứa sẻ đưa Thanh Nhi đi ăn, nên gọi điện bảo bác Lê không cần đến đón. Cô cùng Thanh Nhi nắm tay nhau đi dạo quanh thành phố S ghé vào shop quần áo, mua cho mình một bộ đồ dạo phố, lát sau hai cô bước ra. Rất nhiều ánh nhín hướng về hai cô, mặt kệ ánh nhìn của họ hai cô lại chạy đến một quán ăn, quán này theo phong cách Nhật Bản thời cổ xưa. Thiên Lam cùng Thanh Nhi ngồi vào một bàn gần đó.
Đúng như dự đoán Thanh Nhi gọi rất nhiều món.
-Nè cậu gọi nhiều quá dậy hả?
-Chỉ có 1 tháng nên tớ phải tranh thủ cơ hội chứ.
Cô phồng má nhìn Thiên Lam như nói rằng"Cậu rất keo kiệt"
-Hừ, tớ keo đó, vì vậy đừng mơ tớ dẫn cậu đi ăn lần sau ha.
Cô giả vờ hờn giận quay đi.
-Nè nè đừng như vậy mà, tớ xin lỗi ha.
-Tha cho cậu