Chương 7: Trà bát bảo
Huyện Hoàng Châu nhiều hồ. Thời Tần Hán, nơi này khói sóng mênh mông, làmột
phần của Vân Mộng Trạch. Sau này bị các nhánh của sông Trường Giang xâm thực (mài mòn), chia cắt tạo thành địa hình gồm các vùng bình nguyên và sông ngòi đan xen, hồ nhiều như sao sa, tạo thành
một
một
vùng sông nước mênh mông.
Phó gia ngụ
trên
một
con phố ở phía đông huyện Hoàng Châu, cách huyện thành mấy dặm đường và
một
con sông [1]. Nghe
nói
người ở phố Đông Đại đến vào huyện thành mua rau cũng phải
đi
thuyền.
[1] Huyện thành ở đây có thể hiểu là trung tâm của huyện.
Ma ma của Vân
anh, Trương ma ma có
nói, trước kia lão thái thái và mấy huynh đệ Phó gia sống tận trong núi, đến khi giàu có mới dọn sang phố Đông Đại ở.
Phó Vân
anh
chợt hiểu ra. Tòa này này của Phó gia nhìn bên ngoài vào thấy hơi cũ, tường viện cũng loang lổ rêu phong, nhưng tường phòng, mái ngói, cửa sổ lại mới, đồ dùng trong phòng cũng mới, vậy là tòa nhà này được tứ lão gia mua lại rồi sửa chữa bên trong.
Trương ma ma ngồi
trên
chiếc ghế
nhỏ
khâu giày. Bên cạnh là chậu than đặt dưới bàn, bà tựa vào bên bàn, đưa chân lại gần chậu than sưởi ấm, tay thoăn thoắt thành thạo khâu vá nhưng miệng vẫn
nói
chuyện phiếm với Hàn thị, "Cầu qua sông trước đây được tri huyện cho xây, người trong huyện nhớ ân này gọi nó là cầu Tri Huyện nhưng cầu Tri Huyện xa quá, từ phố Đông Đại
đi
tới đó phải
đi
đường vòng rất xa,
không
tiện
đi
lại. Cử nhân lão gia, chính là nhị thiếu gia của đại phòng ấy,
nói
sang năm muốn xây cho Phó gia chúng ta
một
cây cầu. Ngày nhị thiếu gia còn
nhỏ, trong nhà còn chưa có tộc học, mỗi ngày nhị thiếu gia phải tới nhà thầy từ khi trời còn chưa sáng, tới tận đêm mới về đến nhà. Khi đại lão gia của đại phòng mất, nhị thiếu gia vẫn còn trong bụng mẹ, Trần lão thái thái phải dệt vải lấy tiền nuôi nhị thiếu gia. Nhị thiếu gia khi đó
không
có tiền ngồi đò, chỉ có thể vòng đường xa, mỗi ngày
đi
bộ hơn mười dặm đường. Thế có khổ
không
chứ! Bên phố Tây Đại ấy à, mấy thái thái, tiểu thư
đi
huyện thành chơi đều ngồi thuyền, các vị quan nhân vào thành từ sáng cũng phải có thuyền đến đón."
Phố Đông Đại ở phía đông huyện thành,
không
nằm trong khu vực trung tâm huyện thành, trong phố hơn nửa là người Phó gia nên người trong huyện nếu
không
có việc gì
thì
cũng
không
tới phố Đông Đại. Cửa hàng của Phó gia tập trung ở phố Tây Đại, phố Tây Đại lại ở ngay gần bến thuyền, là nơi phồn hoa náo nhiệt nhất ở huyện Hoàng Châu. Hàn thị và Phó Vân
anh
lần trước cũng tới bến thuyền này rồi mới
đi
xe ngựa về Phó gia. Khi đó, Phó Vân
anh
đã
để ý thấy càng
đi
về phía đông
thì
bên đường cửa hàng càng lúc càng ít
đi, dân cư cũng thưa thớt dần.
Hàn thị ngắt lời: "Thế tại sao
không
dọn sang phố Tây Đại?"
Trương ma ma ngẩng đầu lên, trong phòng còn có hai đứa nha hoàn đứng trước cửa sổ hong quần áo. Nay trời tuyết, Phó Vân
anh
dù che dù ra ngoài nhưng gấu váy vẫn bị ướt, phải hong cả đêm để mai còn mặc tiếp. Bà lấy kim đâm tiếp hai nhát
trên
góc giày,
nói
nhỏ, "Quan nhân và thái thái vốn muốn dọn
đi
nhưng lão thái thái
không
đồng ý. Người trong tộc đều ở phố Đông Đại mà nhà chúng ta lại chuyển sang phố Tây Đại, lạ nước lạ cái. Hơn nữa, lão thái thái thích đánh bài, sợ
không
tìm được người chơi cùng."
Hàn thị cười
nói: "Như thế cũng đúng, người trong tộc cùng sống
một
nơi, xung quanh toàn người họ Phó, thế mới
không
sợ người khác bắt nạt."
Phó Vân
anh
lại cảm thấy Trương ma ma
không
nói
thật. Nàng còn nhớ Vương thúc từng bảo, Ngày còn nghèo khổ, người trong tộc
không
những
không
giúp đỡ Phó lão đại, Phó lão tam và tứ lão gia lại còn thường xuyên chèn ép
anh
em họ, chiếm đoạt hết mấy mẫu đất còn lại của nhà họ nên Phó lão đại mới hay
đi
đánh nhau với người khác, tính tình cũng trở nên dữ dằn, cuối cùng gây họa, phải bỏ
đi
tha hương.
Lão thái thái
không
đồng ý chuyển nhà, chắc hẳn
không
phải do
không
muốn xa mấy người trong tộc, mà căn bản là do nhà mình khó khăn lắm mới phất lên được nên muốn khoe khoang trước mặt mấy họ hàng thân thích kia cho bõ tức.
Hàn thị làm xong
một
đôi giày rồi đưa Trương mụ mụ.
Trương mụ mụ cười gượng, "Thái thái khéo tay quá, giày rất chắc chắn."
Phó Vân
anh
cầm đôi giày lên, Hàn thị ghép mấy mảnh vải vụn đầu thừa đuôi thẹo vào làm giày, tam thái thái và tứ thái thái sao có thể
đi
đôi giày này. Nhưng thôi còn cách nào khác, Hàn thị khỏe mạnh, tháo vát nhưng
không
tinh tế. Các thái thái nhà giàu toàn
đi
giày thêu đế cao, bà chưa thấy lần nào
thì
làm sao làm nổi.
Nàng nhìn Trương ma ma đầy
ẩn
ý rồi
nói
với Hàn thị, "Mẹ làm thêm mấy đôi nhé, con giữ lại để đem tặng."
Hàn thị cười mắng, "Mẹ làm, sao lại thành của con rồi?"
Ngoài cửa vọng lại tiếng gõ cửa, nha hoàn Phương Tuế
đi
ra kiểm tra.
Trương ma ma đứng dậy ra ngoài xem, "Là Xương Bồ, nha hoàn của tứ tiểu thư."
Phó Vân
anh
nhíu mày, nàng vốn tưởng là Phó Vân Khải
đã
tới.
Cửa vừa mở ra
đã
có thể nghe thấy tiếng gió rít ngoài trời, Xương Bồ bước vào, mang theo
một
chiếc đèn l*иg, "Đây là đèn tam lão gia vừa làm, Quế tỷ nhi bảo nô tì mang tới cho ngũ tiểu thư chơi."
Đèn l*иg đan bằng nan hình hồ lô mềm mại, phía ngoài bọc giấy đỏ, bên trong để trống, có lẽ định để thắp ngày Tết.
Phó Vân
anh
nhận chiếc đèn l*иg, "Vậy là làm phiền tứ tỷ rồi, ngươi nhớ thay ta cảm ơn tứ tỷ."
Phó Quế từ
nhỏ
đã
do lão thái thái chăm sóc, là bảo bối trong lòng của lãi thái thái,
một
cô
bé xinh đẹp, kiêu ngạo, cái gì cũng hơn đại tỷ Phó Nguyệt nhưng cha mẹ nàng lại vô dụng, chỉ có thể phụ thuộc vào Tứ lão gia. Bởi vậy, nàng mới
không
cam lòng, chỉ mong muốn vượt lên
trên
Phó Nguyệt.
Phó Vân
anh
mới về Phó gia, tứ thái thái còn chưa cho nàng cái gì, Phó Quế
đã
vội đưa tới cho nàng
một
chiếc đèn l*иg. Đây là muốn lấy lòng nàng, muốn kéo nàng về phe mình.
cô
bé này còn
nhỏ
tuổi
đã
vội vã kéo bè kéo cánh nhưng đáng tiếc là lại chưa biết suy xét đầy đủ. Năm nay bốc mộ cho Phó lão đại nên Tết này Phó Vân
anh
không
cần ra ngoài chúc Tết, trong phòng cũng
không
thể dùng màu đỏ.
Phương Tuế tiễn Xương Bồ ra ngoài viện, Phó Vân
anh
nói
Trương ma ma cất đèn l*иg
đi, hỏi
một
nha hoàn khác là Chu Viêm, "Giờ là giờ nào rồi?"
Chu Viêm vén rèm nhìn sắc trời, "Cũng tầm khoảng giờ Dậu ba khắc."
Phó Vân
anh
đứng dậy, "không
chờ nữa, ta tự
đi
mời cửu ca."
Hàn thị cản nàng, "Bên ngoài tuyết lớn như thế, trời cũng tối rồi, sao phải phiền toái thế! Mai rồi
đi." Nàng ngừng lại
một
chút,
nói
khẽ, "Mẹ
không
cầu mong gì, chỉ cần hai mẹ con chúng ta có thể có cơm ăn. Cửu thiếu gia
đã
lớn thế rồi, nhất định phải thân thiết với người
đã
nuôi
hắn
bấy lâu, chúng ta có đối xử tốt với
hắn
thế nào cũng là đem mặt nóng
đi
áp vào mông lạnh, con đừng để ý nữa. Thêm
một
chuyện chẳng bằng bớt
một
chuyện."
Phó Vân
anh
cất giọng
không
biểu cảm: "Huynh ấy nếu
đã
là con thừa tự của cha con
thì
phải gánh vác
một
phòng nhà chúng ta, nghe mẹ gọi mà huynh ấy còn làm mình làm mẩy
không
tới,
trên
đời làm gì có đạo lý ấy."
Trương ma ma và Chu Viêm nhìn nhau, vốn thấy ngũ tiểu thư ít
nói
còn tưởng ngũ tiểu thư giống đại tiểu thư Nguyệt tỷ nhi, là người hiền lành, dịu dàng,
không
ngờ bông hoa này có gai.
Như thế cũng tốt, phòng bên này đại lão gia
thì
đã
mất, nay có ngũ tiểu thư như vậy mới
không
bị người khác chèn ép.
Phương Tuế bung dù, Chu Viêm châm đèn l*иg, Trương ma ma
đi
lấy
một
chiếc áo choàng cũ khoác lên người Phó Vân
anh. Lư thị vốn chỉ đưa qua đây
một
chiếc áo choàng lông sơn dương, rất đắt tiền, bị ướt
thì
hỏng mất, bà cũng
không
dám lấy ra cho Vân
anh
lúc này.
Hàn thị lo lắng, "Làm ầm ĩ lên tứ thúc con liệu có tức giận
không? Tết nhất đến nơi rồi..."
"Con căn bản là
đang
muốn làm ầm ĩ lên đây." Phó Vân
anh
nói
xong
thì
đã
lẫn vào đêm tối tuyết rơi. Trương ma ma luống cuống chạy theo.
Suốt đường
đi
mọi người đều im lặng, bà tử trực đêm thấy họ cũng
không
dám hỏi han. Từ lúc biết được Phó lão đại
không
phải
đã
chết từ lâu như đồn đại, người hầu kẻ hạ trong nhà cũng đoán được Phó lão đại chắc chắn
đã
lấy vợ sinh con ở bên ngoài. Giờ Tứ lão gia đưa đại thái thái và ngũ tiểu thư về Phó gia, thế nào cũng ầm ĩ
một
hồi, họ vẫn còn
đang
chờ xem thế nào đây.
Lúc
đi
đến khúc quanh ở lành lang, họ nhìn thấy ánh đèn lay động
đang
tiến về phía này.
Trương ma ma nhận ra người
đang
đến, "anh
tỷ nhi, đó là cháu
gái
bên nhà mẹ đẻ lão thái thái, Tiểu Ngô thị."
Phó Vân
anh
dừng bước.
Người đối diện càng lúc càng tới gần,
một
phụ nữ tầm ba mươi tuổi, vóc người khỏe mạnh
đang
bước nhanh về phía trước. Người này dung mạo bình thường, tóc búi lỏng, đội khăn trùm đầu,
trên
người mặc chiếc áo khoác màu lục phối với chiếc váy vải hoa xanh,
trên
cổ tay đeo
một
đôi vòng bạc đơn giản, bàn tay dắt tay cửu thiếu gia Phó Vân Khải.
Phó Vân Khải vặn vẹo, muốn quay ngược lại. Người phụ nữ
không
đồng ý, vừa
đi
vừa khẽ khàng quở trách.
Phó Vân Khải
không
chịu nghe, tiếp tục vùng vằng vặn vẹo.
Tiểu Ngô thị tức giận, bực bội đánh cho Phó Vân Khải hai cái vào mông.
Phó Vân Khải tủi thân, gào lên: "Mẹ mới là mẹ của con, sao con phải nghe lời bà ta chứ!"
Tiểu Ngô thị vội vàng che miệng Phó Vân Khải lại, "Tiểu tổ tông của ta ơi, sau này đừng
nói
thế nữa, về sau đại thái thái mới là mẹ của con!"
Hai người họ vừa
đi
vừa cúi đầu
nói
chuyện,
không
nhìn thấy Phó Vân
anh
trước mặt.
Trương ma ma nhìn Phó Vân
anh, ho vài tiếng, cất giọng
nói: "Đại thái thái cho mời cửu thiếu gia mà cửu thiếu gia mãi
không
thấy tới. Ngũ tiểu thư lo lắng cho cửu thiếu gia nên tự đến tìm cửu thiếu gia đây."
Tiểu Ngô thị hoảng hốt, rảo chân tiến về phía trước.
Người
đã
tới gần, Phó Vân
anh
mới nhìn
rõ
khuôn mặt Tiểu Ngô thị dưới ánh đèn l*иg mờ mờ.
Vành mắt Tiểu Ngô thị
đã
đỏ, mũi cũng hơi đỏ, hình như mới khóc xong.
Phó Vân Khải muốn vùng chạy mất, Trương ma ma và Phương Tuế lại bước qua đó, mỗi người giữ
một
bên vai
hắn,
nhẹ
nhàng giữ cho
hắn
khỏi chạy mất.
Phó Vân
anh
cười
nói: "Cửu ca
đã
tới đây rồi, tiểu
cô
không
cần đưa thêm nữa, chút nữa cháu
sẽ
để Trương ma ma đưa huynh ấy trở về."
Lão thái thái có
một
con
gái
là Phó đại
cô, lấy chồng ở trấn
trên, Tiểu Ngô thị
nhỏ
tuổi hơn Phó đại
cô
nên nàng gọi là tiểu
cô.
Tiểu Ngô thị hơi ngượng, gượng cười tránh người.
Phó Vân
anh
bỗng lên tiếng: "Tiểu
cô
chờ chút."
Người Tiểu Ngô thị run lên, lập tức dừng lại.
Phó Vân
anh
nói
với Phương Tuế, "Muộn thế này rồi, tiểu
cô
cũng
không
đi
cùng nha hoàn, nhỡ ngã
thì
phải làm sao. Ngươi đưa tiểu
cô
về
đi."
Tiểu Ngô thị ngây ra, đứng sững đó
một
lúc lâu.
Tới lúc nàng định từ chối, Phó Vân
anh
đã
đi
rồi.
oOo
Phó Vân
anh
đưa Phó Vân Khải trở lại viện, sai người mang bài vị của Phó lão đại ra, lạnh lùng
nói: "Quỳ xuống."
Phó Vân Khải ương bướng vùng vằng: "Ngươi
nhỏ
tuổi hơn ta, có lý gì bắt ta quỳ!"
Chu Viêm pha
một
ly trà bát bảo nóng đến chính phòng. Trà có đường đỏ, long nhãn, cam thảo, hạch đào, táo đỏ, nho khô, cẩu kỷ, trần bì, chỉ cần hé nắp, hương
đã
bay khắp phòng.
Phó Vân
anh
cầm chén trà lên uống cho đỡ lạnh. Bên ngoài giá lạnh, tay chân nàng
đã
lạnh cóng.
Hàn thị ngồi trong phòng mà rối cả lòng, muốn ra khuyên con
gái
vài câu nhưng nghĩ
một
hồi lại ngồi xuống tiếp tục khâu giày. Bà vốn chỉ biết làm việc nặng,
không
hiểu những thứ khác, tóm lại vẫn
không
nên khiến con
gái
thêm phiền. Cửu thiếu gia
không
phải con đẻ của bà, về sau chắc chắn
sẽ
không
quan tâm đến bà, chỉ có con
gái
sẽ
hiếu thuận, chăm sóc cho bà thôi.
Phó Vân
anh
chậm rãi uống từng ngụm trà, trong phòng vẫn im phăng phắc, nha hoàn bà tử trong chính phòng đến thở cũng
không
dám thở mạnh.
không
biết vì sao Phó Vân Khải lại cảm thấy sợ hãi
cô
em
gái
nhỏ
hơn mình
một
tuổi này, vốn định vùng chạy
đi
nhưng hai chân như bị đông cứng.
Tầm mười lăm phút sau, Phó Vân
anh
mới đặt chén trà xuống, dịu dàng
nói: "Hóa ra cửu ca cũng hiểu được huynh hơn tuổi muội?"
Phó Vân Khải cứng người, mặt đỏ bừng lên.
"Muội nghe tứ thúc
nói
cửu ca
đã
bắt đầu học "Long Văn tiên ảnh", là người đọc sách biết chữ, ắt là phải hiểu được chữ hiếu của người làm con." Phó Vân
anh
nhìn Phó Vân Khải, chậm rãi
nói
từng chữ, "Huynh là con thừa tự của cha, huynh họ Phó, Phó gia cho huynh ăn, cho huynh uống,
hiện
giờ bài vị của cha
đang
ở trước mặt huynh, huynh quỳ hay
không
quỳ đây?"
Phó Vân Khải siết chặt nắm tay, răng nghiến và nhau ken két, miễn cưỡng quỳ xuống, "Quỳ
thì
quỳ!"
Đem bài vị của cha ra ép
hắn, có gì hơn người!
hắn
cũng
không
tin cái thứ em
gái
từ
trên
trời rơi xuống này dám để
hắn
quỳ cả đêm!
hắn
về sau là người thừa kế hương hỏa cho đại phòng, ngũ muội muội chắc chắn
không
dám đắc tội
hắn.