Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 56

Chương 50
Nửa đêm, người hầu Phó gia gõ cửa, tiếng chó sủa vang lên ầm ĩ, Khổng tú tài khoác áo đứng dậy,

một

tay cầm đèn,

một

tay đặt trước đèn che cho ngọn lửa leo lét khỏi phụt tắt trong gió. Ra tới nơi,

hắn

nhìn thấy trước cổng là

một

đám người đông nghịt, mười mấy tôi tớ đứng xung quanh Phó Vân Chương. Nhiều người như thế mà chỉ thắp có hai chiếc đèn l*иg, từ chỗ tối vọng ra tiếng ngựa hí và tiếng bánh xe lọc cọc cán

trên

mặt đường gồ ghề, có thể lờ mờ trông thấy hai chiếc xe ngựa

đang

đứng chờ ở góc đường.

Dưới ánh đèn leo lét, khuôn mặt thanh tú đoan chính của Phó Vân Chương

hiện

ra, y mặc

một

chiếc đạo bào màu xanh ngọc, tóc quấn nho khăn, lưng đeo đai lụa, chân

đi

ủng

đi

đường cao cổ, đứng trong gió đêm. Nghe tiếng mở cửa, Phó Vân Chương ngước mắt lên nhìn

hắn, gật đầu chào hỏi. Thư đồng phía sau cõng

một

rương sách, có vẻ là sắp lên đường.

Khổng tú tài dở khóc dở cười, khép cổ áo lại cho khỏi lạnh, run run

nói: "Nghe

nói

đệ

sẽ

tham dự hội đèn l*иg trung thu lần này, các tiểu nương tử xinh đẹp trong huyện

đã

vơ vét đủ loại đồ trang sức và vải vóc quý hiếm từ khắp các cửa hàng, thế mà đệ lại thế này, chẳng báo với ai

một

câu mà

đã

đi

là thế nào?"

Phó Vân Chương mỉm cười: "Ta

đi

lần này, nhanh

thì

hai năm, chậm

thì

ba năm mới trở về được, chuyện trong nhà phải nhờ huynh lo lắng giúp."

Gió thu hiu hiu thổi, đây là đợt lạnh nhất từ đầu mùa thu đến giờ, Khổng tú tài vừa mới từ trong chăn chui ra, lạnh đến mức run lên cầm cập, lui ra phía sau

một

bước, mời Phó Vân Chương vào nhà

nói

chuyện, cười

nói: "Cái gì mà lo lắng với chẳng

không

lo lắng, đệ tin ta như thế, ta vui còn chẳng hết. Chờ tới ngày đệ đỗ đạt, ta

sẽ

mặt dày mày dạn tới tìm đệ đòi thù lao. Đến lúc đó đệ

không

nói

không

quen biết gì ta là được, nhớ đấy!"

Phó Vân Chương xua tay, từ chối vào trong, đưa mắt nhìn hai bên, thư đồng và những tôi tớ khác khom lưng lui người ra phía sau tới tận góc đường mới dừng lại.

Y chậm rãi dặn dò: "Chuyện sổ sách ta

đã

giao cho người thích hợp quản lý, cửa hàng, đồng ruộng, thôn trang mỗi thứ do

một

người khác nhau lo liệu, ngày kia họ

sẽ

mang sổ sách năm nay tới gặp huynh. Họ đều là những người

thật

thà, chất phác, ta

đi

rồi, họ có thể

sẽ

mắc sai lầm, huynh cũng đừng trách móc nặng nề, của cải giữ được là được rồi."

Y

nói

câu nào, Khổng tú tài lên tiếng đồng ý câu đó.

nói

xong chuyện công việc, Phó Vân Chương khẽ

nói

tiếp: "Mẹ và em

gái

ta cũng phiền huynh chăm sóc giúp. Hôm qua ta

đã

răn dạy Phó Dung, con bé đó chỉ biết bắt nạt người trong nhà, với tình tình của nó, trong vòng ít nhất nửa năm chắc chắn

không

dám gây chuyện thị phi. Nếu nó lại làm loạn,

không

cần khuyên nhủ gì cả, phạt cấm túc cho tới khi ta trở về. Trước khi ta trở về, dù có bất kỳ ai tới nhà cầu hôn cũng phải cố hết sức lần lữa,

không



sự

đồng ý của ta, Phó Dung

không

được phép đính hôn."

Khổng tú tài gật đầu: "Đệ yên tâm, ta hiểu."

Phó Dung là em

gái

của Phó Vân Chương, nếu có người thừa dịp Phó Vân Chương

không

ở nhà mà lừa Trần lão thái thái đồng ý chuyện hôn nhân của Phó Dung, làm cho Phó Vân Chương tự dưng dính phải

một

nhà thông gia

không

ra gì

thì

dù Phó Vân Chương có đỗ Trạng nguyên

đi

chăng nữa, tới khi về cũng chỉ có thể chấp nhận gã em rể này. Cách tốt nhất là đợi Phó Vân Chương trở về mới chọn rể cho Phó Dung.

"Về phần mẹ ta..." Phó Vân Chương chần chừ

một

chút rồi mới

nói, "Mấy năm gần đây cảm xúc của mẹ ta

không

ổn định, lúc mừng lúc giận,

không

còn giữ được bình tĩnh như xưa..."

Tình cảm mẹ con giữa Trần lão thái thái và Phó Vân Chương lúc tốt lúc xấu, lúc gần lúc xa luôn là lo lắng lớn nhất của Phó Vân Chương, Khổng tú tài quen biết y

đã

nhiều năm, đương nhiên cũng biết chuyện này, hơn nữa lại là chuyện khó

nói, thầm thở dài trong lòng.

hắn

còn nhớ ngày bọn họ còn

nhỏ, hằng ngày

đi

học đường đọc sách với nhau. Phó Vân Chương ở xa trường, hôm nào cũng phải lên thuyền

đi

đi

về về, mỗi lần qua sông là

một

văn tiền, ngày nào cũng thế nên khoản tiền phải bỏ ra cũng

không

phải là

nhỏ. Để chu cấp cho Phó Vân Chương

đi

học, Trần lão thái thái ngày ngày dậy sớm dệt vải, dệt tới tận nửa đêm mới được nghỉ ngơi. Khi đó Phó Vân Chương từng

nói, chờ y thi đỗ nhất định

sẽ

chăm sóc mẹ y

thật

tốt, để mẹ y có thể sống những tháng ngày giàu sang phú quý, có cơm bưng nước rót, có nha hoàn nô bộc hầu hạ.

Năm tháng qua

đi, Phó Vân Chương cuối cùng cũng thực

hiện

được lời thề nhưng Trần lão thái thái lại bỗng nhiên trở nên xa cách với y, nhiều khi hai mẹ con ngồi đối diện nhau

trên

một

bàn ăn mà

không

nói

không

rằng, mỗi lần

nói

chuyện là y rằng lại cãi cọ.

Phó Vân Chương cho rằng mẹ y trách cứ chuyện y đỗ cử nhân xong lại tập trung vào việc vực lại gia nghiệp tổ tiên mà bỏ bê học hành nên mới tức giận như thế. Nhưng là người ngoài, Khổng tú tài biết lý do

không

phải nằm ở đó.

Trần lão thái thái vất vả nửa đời người bỗng nhiên

một

ngày lại được nở mày nở mặt,

không

chỉ có cuộc sống hoàn toàn thay đổi, đến tính tình cũng đổi khác. Tuy Phó Vân Chương luôn lãnh đạm với mọi người nhưng thực ra y lại là người trời sinh ôn hòa, lương thiện, tính cách này hoàn toàn đối lập với

sự

nóng nảy, cay nghiệt gần đây của mẹ y.

sự

khác biệt càng lúc càng lớn, hai mẹ con lại

không

còn phải sống nương tựa lẫn nhau như những ngày tháng gian khổ trước đây nên càng lúc càng thiếu

đi

sự

đồng cảm.

Trước đây, Trần lão thái thái cũng từng là

một

người phụ nữ dịu dàng, hiền hòa. Ngày còn ít tuổi, Khổng tú tài từng ngủ lại ở Phó gia nhiều lần. Khi ấy những bữa ăn cũng chỉ là cơm canh đạm bạc nhưng Trần lão thái thái đối xử với

hắn

rất thân thiện. Giờ Trần lão thái thái lúc nào cũng lạnh lùng,

không

cần phải quát mắng gì, khuôn mặt đầy nếp nhăn của bà

đã

thể

hiện

sự

độc đoán, khắc nghiệt.

"Ta quen biết đệ nhiều năm như vậy, lão thái thái cũng biết ta từ

nhỏ

đến lớn, chắc

sẽ

không

làm khó ta, đệ cứ yên tâm

đi." Khổng tú tài ngắt lời Phó Vân Chương, khẽ

nói, "Ta học hành

không

bằng đệ, nhưng dỗ dành, nịnh bợ cho người lớn vui lòng

thì

giỏi hơn đệ nhiều, chỉ sợ tới ngày đệ trở về, lão thái thái

đã

coi ta như con ruột, đến lúc đó đệ

không

được ghen tỵ đâu đấy."

Phó Vân Chương cười, trầm mặc trong giây lát, những chuyện khác đều

đã

dặn dò từ trước, Khổng tú tài và y quen biết nhiều năm,

không

cần nhắc lại nữa.

"Còn

anh

tỷ nhi." Y nhắc đến chuyện sau cùng. "Con bé từ

nhỏ

đã

mất cha, tính tình trầm lặng khép kín,

không

hòa đồng, thực

sự

khiến ta lo lắng, ta

đã

bảo con bé nếu có gì khó khăn

thì

tới tìm huynh..."

nói

tới đây, y day day ấn đường, cười lắc đầu, "Kể cả khi con bé

thật

sự

gặp rắc rối

thì

gần như chắc chắn cũng

không

tới nhờ huynh giúp đỡ."

Khổng tú tài vỗ tay bật cười, suýt nữa làm đổ đèn dầu, "anh

tỷ nhi

không

tới, ta

sẽ

chủ động qua nhà xin

anh

tỷ nhi hãy để ta giúp đỡ, thế

đã

được chưa? Ta mặt dày mày dạn,

anh

tỷ nhi có đuổi ta cũng

không

đi."

Phó Vân Chương

nhẹ

nhàng ừ

một

tiếng.

Họ còn

nói

thêm mấy chuyện vụn vặt khác, đêm dần bớt lạnh, phía chân trời,

một

vầng sáng dần ửng lên.

Hai người nhìn nhau mỉm cười, chắp tay bái biệt.

Khổng tú tài đứng khoanh tay nhìn theo đoàn người đưa Phó Vân Chương

đi

càng lúc càng xa.

Tiếng xe ngựa lại làm chó nhà nào đó giật mình, tiếng chó sủa vang lên từng tràng, càng sủa càng to, gà vịt ngan ngỗng trong ngõ

nhỏ

đều bị đánh thức, gà trống gáy o o, vịt kêu quang quác, ngỗng kêu cạc cạc, những người đàn bà dậy sớm đứng trong viện quát mắng chồng con, trẻ con gào khóc nỉ non, đủ loại

âm

thanh hòa vào nhau, thúc dục mặt trời ló rạng.

Bình minh lên, những vầng mây lộng lẫy tản ra, ánh nắng lấp ánh dần dần xuất

hiện

chiếu sáng khắp

không

gian. Thành

nhỏ

ngủ say suốt

một

đêm giờ tắm trong ánh mặt trời sáng sớm lấp ló đằng sau mái hiên.

Khổng tú tài đứng ngẩn ra hồi lâu, lẩm bẩm:

không

tệ, là điềm tốt.

oOo

Tới khi người Phó gia biết nhị thiếu gia Phó Vân Chương

đã

lặng lẽ rời huyện Hoàng Châu từ khi trời còn chưa sáng

thì

đã

là giữa trưa.

Phó Vân

anh

có thể đoán được phản ứng của những người khác trong huyện, đơn giản là ngạc nhiên và thất vọng, trong đó những người bị tổn thương nhất chính là những tiểu nương tử

đã

may áo, đánh trang sức mới, trang điểm

thật

lộng lẫy để chờ gặp được y đêm hội đèn l*иg.

"Trần tỷ tỷ khóc lên khóc xuống."

Ăn trưa xong, Phó Quế nắm

một

vốc hạt dưa sang Đan Ánh Sơn Quán tán chuyện với Phó Vân

anh, vừa cắn hạt dưa vừa kể chuyện.

Con

gái

Trần tri huyện ái mộ Phó Vân Chương

đã

lâu nhưng hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình. Trần tiểu thư cũng

không

có ý định nài ép gì, nhưng phải cái Phó Vân Chương lại mãi

không

đính hôn nên vô tình tiếp cho nàng thêm chút hy vọng, ngóng trông có

một

ngày Phó Vân Chương thay đổi suy nghĩ của mình. Phó Vân Chương thường xuyên tới phủ Võ Xương tham gia các loại hội thơ hội văn, cũng

không

hay ở nhà. Mấy năm gần đây, hội đèn l*иg trung thu năm nào y cũng ở phủ Võ Xương. Riêng năm nay, thời gian y ở huyện Hoàng Châu lâu hơn hẳn mọi năm, hội đèn l*иg lại sắp đến, Trần tiểu thư và các tiểu thư khác trong huyện chắc mẩm năm nay y

sẽ

ở nhà ăn tết Trung thu nên vui mừng khôn xiết. Các tiểu thư

âm

thầm thi đua cao thấp với nhau, ai cũng muốn mình

sẽ

nổi bật trước mặt Phó Vân Chương, nếu nổi bật đến độ vừa gặp

đã

thương

thì

càng tốt. Đúng ngày trung thu, các tiểu thư dậy

thật

sớm, xông hương, thoa son, thoa phấn, trang điểm lộng lẫy xong xuôi, còn chưa tới lúc ganh đua cao thấp với người khác

thì

đã

nghe người nhà hoặc nha hoàn báo tin Phó Vân Chương

đã

đi

rồi!

Trần tiểu thư ngay lập tức khóc nức nở, gương mặt trang điểm mất hơn

một

canh giờ cũng nhòe nhoẹt theo dòng nước mắt.

Những chuyện này là do người tới chải đầu kể cho Lư thị, người này

không

những tạo được những kiểu tóc độc đáo phức tạp mà còn biết trang điểm, thường ra vào nội viện mấy nhà giàu có nên cũng biết các bà các



nơi này thích nhất là mấy tin đồn như thế.

Phó Vân

anh

đứng bên bàn vẽ xong

một

bản phác thảo sơ lược, mỉm cười

không

nói.

Triệu sư gia đúng là cứ như trẻ con, dù Phó tứ lão gia chuẩn bị nhiều lễ vật như thế cho ông ta mang về, ông ta vẫn nhất định đòi quà bái sư từ nàng. Nàng suy nghĩ, thấy

không

nên lãng phí thời gian rào trước đón sau với Triệu sư gia nên hỏi thẳng ông ta thích cái gì. Triệu sư gia tươi cười,

nói

ông ta thích bức tranh "Trăng sáng đêm Trung thu" của Triệu Thiện, nhưng lại ngại xin Triệu Thiện, muốn nàng vẽ lại

một

bức tặng cho ông ta.

Phó Vân

anh

thần kinh ngạc,

không

có bản gốc, nàng vẽ lại thế nào được?

Cũng may Triệu sư gia lần này tớ đây với mục đích nhận học trò nên

đã

chuẩn bị sẵn, lấy bản gốc

thật

sự

ra. Hóa ra bức tranh"Trăng sáng đêm Trung thu" của Triệu Thiện cũng là tranh vẽ lại nhưng Triệu sư gia lại thích bức tranh của Triệu thị hơn bản gốc.

"Bà ấy tăng kích thước lá sen lên, phiến lá rất lớn, nhưng vẫn uyển chuyển

nhẹ

nhàng." Triệu sư gia nhắc

đi

nhắc lại rằng điểm mình thích ở bức tranh của Triệu Thiện là hình ảnh lá sen phủ kín nửa hồ, nhấn mạnh cái hồ sen đó đẹp hơn trong bản gốc nhiều, "Ngươi cứ vẽ theo bức họa này, riêng lá sen

thì

vẽ to hơn là được."

nói

một

cách đơn giản, ông ta tự nhiên lôi ra

một

bức họa bắt nàng vẽ lại, lại còn

yêu

cầu nàng vừa vẽ lại vừa tưởng tượng ra bức tranh nàng chưa bao giờ nhìn thấy của Triệu Thiện để thay đổi vài chi tiếp, thực ra cũng

không

quá khó nhưng ý tưởng này

thật

kì quái.

Ban đầu, Phó Vân

anh

vốn định bảo Triệu sư gia đổi

yêu

cầu khác nhưng suy nghĩ

một

hồi lại đổi ý, gạt bức họa gốc kia sang

một

bên, chỉ vẽ mình lá sen.

Triệu sư gia thích lá sen dưới ngòi bút của Triệu Thiện, vậy

thì

nàng

sẽ

dựa theo sở thích của ông ta, vẽ lá sen cho đẹp

đã, tới khi nào Triệu sư gia hài lòng với lá sen của nàng, nàng

sẽ

vẽ lại toàn bộ bức "Trăng sáng đêm Trung thu" kia sau.

Tối hôm qua, đầu tiên nàng phác họa hình dạng cơ bản của lá sen, để mực khô

một

nửa mới vẽ thêm gân lá, đỉnh lá. Tới hôm nay, đợi cho mực khô hoàn toàn mới dùng màu hoa thanh tô màu cho lá. Sau đó, nàng lại vẽ

một

bức khác, để tiết kiệm công sức, mỗi lần nàng chỉ vẽ

một

phiến lá.

Triệu sư gia là người hấp tấp, lúc

nói

chuyện lại tiếp tục ám chỉ chuyện muốn đưa nàng

đi

phủ Võ Xương bái kiến Triệu Thiện, "Cầm kỳ thư họa, ngươi chọn

một

cái

đi, học hành cũng

không

thể đọc sách thôi là được, có nhiều loại kiến thức thanh cao văn nhã mà trong sách cũng

không

có mà học."

Phó Vân

anh

hỏi ý Phó tứ lão gia về chuyện này.

Phó tứ lão gia vừa mừng vừa sợ, đồng ý ngay. Ông còn

nói

ông

sẽ

đích thân đưa nàng tới phủ Võ Xương, nếu được

thì

ở lại đó cũng

không

sao, ông

sẽ

cử mấy người hầu trung hậu,

thật

thà tới phủ Võ Xương chăm sóc cho nàng, hoặc là Hàn thị chuyển qua đó luôn cũng được, "Con

không

cần lo lắng về bà nội con, chuyện này tứ thúc quyết là được."

Thôi được, Triệu sư gia mới

nói

bóng

nói

gió mà Phó tứ lão gia

đã

làm triệt để như thế,

một

người thổi tới

một

đám mây đen, người kia

đã

cho mưa xuống xối xả

không

kiêng dè gì.

Trước đây, Phó Vân

anh

từng nghe

nói

những bậc thầy danh tiếng như Triệu Thiện nhận học trò cũng

không

giống bình thường, quan hệ thầy trò trong giới hội họa hơi có cảm giác "giang hồ".

trên

văn đàn có các trường phái khác nhau, trong giới hội họa cũng có, giới hội họa đương thời chủ yếu thiên về trường phái vẽ tranh của văn nhân. Muốn trở thành danh họa, đầu tiên là phải đọc mòn kinh thư sách vở, nếu

không

thì

dù có vẽ đẹp đến đâu cũng

không

được người đời đánh giá cao.

nói

một

cách đơn giản, người đời cho rằng chỉ có những bức họa dưới ngòi bút của những người có học vấn cao mới có phong cách, có linh hồn, có tình cảm, có thần có cốt, có ý nghĩa sâu xa; còn những họa sĩ chỉ lấy việc vẽ tranh làm công cụ kiếm tiền

thì

tranh vẽ của họ cũng chỉ được coi là đồ trang trí trong nhà, tựa như thứ đồ chơi

không

mấy giá trị mà thôi.

Đến những người chuyên vẽ tranh cho hoàng tộc như họa sư cung đình ở kinh sư, tài giỏi

thì

tài giỏi

thật

nhưng luôn luôn vị các văn nhân bài xích, chính bản thân bọn họ cũng tự ti,

không

dám ngẩng cao đầu.

Triệu Thiện là đích nữ của Triệu gia, tuy rằng về sau gia tộc xuống dốc nhưng vẫn là dòng dõi thư hương, thuộc về trường phái vẽ tranh của văn nhân. Nếu như Phó Vân

anh

bái bà làm thầy, tất

sẽ

phải gia nhập trường phái này.

Phó Vân

anh

hiện

giờ vẫn chưa muốn

đi

phủ Võ Xương.

Phó Quế thấy nàng bận rộn như thế mà vẫn phải nghe mình kể chuyện dong dài cũng hơi xấu hổ. Ăn nhiều hạt dưa tới mức khát khô cả cổ, Phó Quế đứng dậy, rót hai ly trà rồi bưng khay trà tới bên cửa sổ, đặt

một

ly lên bàn cho Phó Vân

anh, "anh

tỷ nhi, uống trà

đi

này."

Phó Vân

anh

ừm

một

tiếng nhưng cũng chưa động vào.

Tới khi nước trà nguội lạnh, Phó Vân

anh

còn chưa uống được ngụm nào, Lư thị

đã

sai nha hoàn sang đây mời hai cháu

gái

đi

chính viện, người lớn trong nhà đều

đã

chải đầu xong, giờ tới lượt ba chị em họ sang bên đó để người ta bới tóc cho.

Lời tác giả:

Phần về các trường phái hội họa do tác giả tự viết. Trong lịch sử, mỗi triều đại lại có những trường phái khác nhau, phức tạp hơn trong truyện rất nhiều.