Chương 13: Dương đường
Dương đường: nghĩa gốc nôm na chính là đường ngoại nhậpỞ đây mình
không
biết chuyển ngữ sao cho phải, các bạn có thể hiểu là
một
loại đường quý thôi. Có chú thích của tác giả ở cuối chương.
Trong từ đường náo loạn.
Các chi của Phó gia vốn đều
không
quan
không
tước, nhị thiếu gia tuy còn trẻ tuổi nhưng
đã
là cử nhân, được tất thảy người Phó gia tôn trọng. Nhờ vào công danh của nhị thiếu gia, Phó gia mới có thể thịnh vượng nhưng giờ nhị thiếu gia lại là người đầu tiên phản đối việc xây đền thờ khiến tộc lão trở tay
không
kịp.
Sau khi Trần lão thái thái xuất
hiện, mọi người càng ầm ĩ.
Tộc trưởng tam lão gia cố gắng trấn an mọi người, "Đây chính là việc làm rạng rỡ tổ tông, Vân Chương làm sao có thể
không
đồng ý? Để ta hỏi lại nó lần nữa, có lẽ người đưa tin nghe lầm chăng?"
Trong hoàn cảnh hỗn loạn ấy, Phó tứ lão gia ra tìm Vương thúc
đang
đứng chờ bên hành lang, nhíu mày
nói: "Xem ra hôm nay Trần lão thái thái muốn làm to chuyện, có khi còn ầm ĩ đến tối. Lão đưa
anh
tỷ nhi về trước, ở đây lộn xộn, mọi người còn mải tranh cãi, sợ
không
ai chăm sóc cho con bé." Ông khẽ than, đúng là đen đủi, lúc ra khỏi nhà còn nghĩ là tộc họ định phân chia lợi tức hoặc đồ tết nên mới đưa
anh
tỷ nhi
đi
cùng để lấy thêm
một
suất, ai ngờ mấy vị tộc lão lại có tính toán riêng, lôi cả họ đến đây chỉ vì muốn ép nhị thiếu gia đưa ra
một
câu trả lời dứt khoát!
Họ hy vọng dưới sức ép của cả họ, nhị thiếu gia
sẽ
phải thay đổi quyết định. Phó tứ lão gia thấy mấy vị tộc lão làm vậy cũng chỉ phí công, nhị thiếu gia đọc nhiều sách như thế, ắt hiểu biết hơn mấy vị tộc lão
không
biết mấy chữ này. Nếu nhị thiếu gia
không
đồng ý
thì
đừng
đi
xin lập cái đèn thờ gì đó nữa, dù sao quan phủ cũng
sẽ
chẳng giảm thuế cho nhà nào vì nhà họ nhiều quả phụ đâu.
Vương thúc
đi
về phía căn phòng cách vách. Nếu như bên kia đám đàn ông
đang
cãi cọ ầm ĩ
thì
bên này phụ nữ khá bình tĩnh, ít ra
không
có ai la hét ồn ào.
Người hầu kẻ hạ kê
một
chiếc ghế bánh lớn đặt dưới mái hiên.
Mấy người phụ nữ đỡ Trần lão thái thái vào ngồi, rồi lại sợ bà bị lạnh liền vội vàng đặt
một
chậu than lớn trước mặt bà.
Khuôn mặt nghiêm túc của Trần lão thái thái lúc này lạnh như băng, quay qua
cô
gái
mặc áo hồng váy lục bên cạnh, "đi
nói
cho
anh
con, bà già này
sẽ
ngồi đây chờ nó, khi nào nó tới ta mới đứng dậy."
cô
gái
vâng dạ rồi nhấc váy chạy
đi, mấy đứa nha hoàn vội đuổi theo.
Trong phòng, ngoài Phó Vân
anh
ra, còn ba
cô
bé. Cha bọn họ đều mất sớm, mẹ họ thủ tiết
không
được
đi, chỉ có bọn họ thay mặt chi nhà mình tới đây. Mấy
cô
bé đều chưa lấy chồng nên những người khác
không
cho bọn họ ra ngoài, dặn họ phải ngồi trong phòng sưởi ấm.
Ba
cô
bé
không
hiểu hết ý nghĩa của đền thờ trinh tiết, họ cũng
không
quan tâm liệu cuối cùng đền tờ có được lập hay
không, chỉ tập trung cắn hạt dưa.
một
người trong số họ chỉ
cô
gái
vừa chạy
đi: "Đó là Dung tỷ nhi của đại phòng, lão thái thái nhận nuôi từ nhà mẹ đẻ, lão thái thái thương nàng còn hơn con
gái
ruột ấy chứ. Mỗi tháng nàng ấy được lão thái thái thuê người may cho
một
bộ đồ mới, mẹ ta
nói
tú nương đó được mời từ phủ Tô Châu tới, mỗi bộ quần áo tận mấy quan tiền! Vải vóc
thì
toàn hàng hảo hạng, từ Tùng Giang, Hàng Châu, Sơn Tây, Nam Trực Lệ, còn có cả loại mua từ tàu
đi
biển, nghe
nói
hàng Tây Dương... Đúng là
không
tiếc tiền mà!"
Hai
cô
bé khác nghe thấy thế cũng tấm tắc trầm trồ đầy hâm mộ.
Vương thúc nhân dịp những người khác
không
để ý, rón rén tới bên rèm cửa, gọi vọng vào, "Ngũ tiểu thư, quan nhân bảo lão tới đưa tiểu thư về."
Phó Vân
anh
thở phào, nàng cảm thấy chán chết
đi
được, nãy giờ chỉ ngồi đếm than trong chậu, đếm
đi
đếm lại, đếm đến hoa cả mắt rồi.
Nàng chào tạm biệt mấy
cô
chị họ xa đến mức
không
biết
đi
bao nhiêu đường mới đến được rồi
đi
ra khỏi phòng.
Vương thúc bung dù, gọi nha hoàn tới rồi lặng lẽ đưa nàng rời khỏi từ đường.
Ở chỗ rẽ bỗng vang lên tiếng giày lông cao cổ đạp lên nền tuyết. Gió lạnh thổi tuyết táp vào tường viện gạch xanh,
một
đôi tay với những ngón tay dài trắng xanh
đang
vén những dây leo
đã
héo khô
trên
đó ra.
Lấp ló sau đám dây leo khô héo là
một
khuôn mặt đẹp như tranh vẽ, mặt mày tinh xảo, văn nhã tuấn tú.
Đó là nhị thiếu gia Phó Vân Chương, y bước vào hành lang dài, từng bước
đi
về phía trước, dáng người vững vàng như đỉnh núi, lại ngạo nghễ như thanh tùng, dù có bước trong gió lớn những vẫn bình thản ung dung, sống lưng thẳng tắp.
Tiểu
cô
nương Phó Dung, người vừa chạy
đi
khi nãy,
đang
dẫn theo nha hoàn
đi
phía sau
hắn, vừa
đi
vừa trách móc: "Nhị ca ca, mẹ
đã
vất vả nuôi huynh trưởng thành, huynh báo đáp người như vậy sao? Mẹ khổ cực như thế, lập
một
cái đền thờ
thì
làm sao chứ? Cũng chẳng phải chúng ta chi tiền, huynh chỉ cần viết
một
bức thư cho tri huyện cữu cữu, cữu cữu có thể sắp xếp..."
Phó Vân
anh
nhìn trái nhìn phải, con đường này
không
có ngã rẽ, cũng chẳng có chỗ
ẩn
nấp, đành phải bước chậm lại, khẽ ho
một
tiếng.
Phó Dung cũng giật mình dừng bước, nhìn thấy nàng
thì
cau mày, nuốt lại những lời chưa
nói
hết, hừ lạnh
một
tiếng rồi nổi giận đùng đùng bước tiếp về phía trước.
Phó Vân Chương lắc đầu
thật
khẽ, ánh mắt lơ đãng lướt qua Phó Vân
anh.
Người này khí chất ôn nhuận, nho nhã lễ độ nhưng khi quan sát người khác lại có chút lãnh đạm sắc bén, Phó Vân
anh
gật đầu với
hắn, bình tĩnh gọi: "Nhị ca."
Phó Vân Chương giật mình, khẽ ừ
một
tiếng rồi nhanh chóng
đi
về phía từ đường.
anh
em hai người người trước người sau đều biến mất sau góc ngoặt.
Phó Vân
anh
đi
tiếp vào bước bỗng xoay người lại, "Quay về."
Vương thúc và nha hoàn sững người tại chỗ trong chốc lát rồi rảo bước theo sau nàng.
oOo
Từ lúc Phó Vân Chương xuất
hiện, mấy vị tộc lão trong từ đường càng ầm ĩ hơn.
Cách
một
bức vách, Phó Vân
anh
có thể nghe thấy tộc lão
đang
mắng Phó Vân Chương "bất trung bất hiếu, vong ân phụ nghĩa", thậm chí còn quá đáng hơn,
nói
y lòng lang dạ sói, là bạch nhãn lang
không
biết báo ân.
Nàng cười mỉa mai. Phó gia có thể lớn mạnh như ngày hôm nay là nhờ Phó Vân Chương thi cử đoạt lấy công danh, rải đường cho người trong tộc
đi
tới.
không
biết vị tộc lão đó lấy tự tin từ chỗ nào đến mà dám mắng vị cử nhân này té tát như thế.
Xa xa lại nghe thấy tiếng mấy người phụ nữ an ủi Trần lão thái thái, Trần lão thái thái mặt mày lạnh lẽo, nhất quyết
không
chịu đứng dậy.
Phó Vân
anh
chợt hiểu ra, suýt nữa nàng
đã
quên mất mẹ ruột của Phó Vân Chương còn ngồi kia. Triều đại này lấy hiếu trị quốc, mấy vị tộc lão cũng
không
phải
không
có chỗ dưa, họ dựa vào chính Trần lão thái thái.
Quả cũng khó cho nhị thiếu gia, Gia Cát Khổng minh khẩu chiến quần nho vẫn còn có Lỗ Túc giúp đỡ [1], giờ đây y lại chỉ có
một
mình chống lại toàn bộ dòng tộc. Đến cả mẹ ruột cũng hợp tác với người ngoài ép buộc y, đạo làm con lúc này như
một
ngọn núi lớn đè xuống thân y, y dẫu có tài hùng biện đến đâu cũng
không
thể
không
thỏa hiệp với người mẹ
đã
có công sinh công dưỡng với mình.
[1] "Khổng Minh khẩu chiến quần nho" diễn ra trong bối cảnh Tào Tháo
đã
đánh chiếm được Kinh Châu qua đó thâu tóm khoảng 2/3 lãnh thổ Trung Quốc thời bấy giờ. Mục tiêu còn lại của Tào Tháo là phần lãnh thổ phía Đông Nam sông Trường Giang. Do đó, Lưu Bị
đã
cử Gia Cát Lượng sang Giang Đông gặp Tôn Quyền để thuyết khách và đề nghị tạo liên minh chống lại Tào Tháo. Khi sang đất Giang Đông, Gia Cát Lượng
đã
gặp phải rào cản lớn đến từ các mưu sĩ của Tôn Quyền (những người
đang
có ý định đầu hàng Tào Tháo). Tuy nhiên, bằng khả năng hùng biện đại tài của mình, Khổng Minh
đã
dùng lý lẽ để phản bác những ý kiến nhu nhược của quần hùng Giang Đông. Cộng thêm
sự
hậu thuẫn của hai nhân vật quan trọng là Chu Du và Lỗ Túc, cuối cùng Gia Cát Lượng
đã
thuyết phục được Tôn Quyền đứng lên chống lại Tào Tháo. Editor
không
hiểu sao tác giả chỉ nhắc Lỗ Túc mà
không
nhắc Chu Du, Lỗ Túc chỉ
nói
nếu Tôn Quyền đầu hàng
thì
"muốn có chỗ yên để về chăng?" nhưng cũng khá kém thuyết phục. Có lẽ điểm quan trọng ở đây là Lỗ Túc
đã
đưa ra ý kiến về việc tham vấn Chu Du, ý kiến của Chu Du cuối cùng mới là
sự
giúp đỡ mấu chốt để khẩu chiến dành chiến thắng. Có lẽ tác giả cho rằng Lỗ Túc mới là người giúp Khổng Minh, còn Chu Du chỉ là đưa ra ý kiến cá nhân mà thôi?
Nhưng ngoài dự kiến của Phó Vân
anh,
không
biết Phó Vân Chương
nói
gì, khí thế của mấy vị tộc lão bỗng nhiên kém hẳn, tiếng ồn ào vọng lại từ phòng bên cạnh càng lúc càng
nhỏ.
Mấy người phụ nữ cũng cảm thấy
sự
khác thường này, nhìn nhau nghi hoặc.
Thấy trong viện yên ắng, đám người dưới cũng
không
dám thở mạnh,
không
khí lại càng lặng lẽ.
"Làm sao thế?" Trần lão thái thái cũng phát
hiện
ra vấn đề, quay sang bên hỏi Tô nương tử, "Mẹ Đồng ca nhi,
cô
qua bên kia xem có việc gì."
Thái độ bà nóng nảy.
Tô nương tử vâng lời, đạp tuyết tới bên hành lang, tìm
một
gã sai vặt để hỏi tình hình trong từ đường.
Gã sai vặt khẽ khàng trả lời: "Nhị thiếu gia
nói
ngài ấy
sẽ
không
gửi thư xin tri huyện đại nhân lập đền thờ, ai dám lấy danh nghĩa của ngài ấy mà tác động vào chuyện này, ngài ấy
sẽ
thu lại ruộng đất của nhà ấy. Mấy vị tộc lão nghe xong
không
dám
nói
gì nữa, đồng ý với nhị thiếu gia về sau
sẽ
không
đề cập đến chuyện đền thờ nữa."
Tô nương tử chỉ là
một
người phụ nữ, nào hiểu ruộng đất của Phó gia phân chia thế nào. Tuy vậy bà cũng biết ruộng đất dưới danh nghĩa của nhị thiếu gia
không
những được giảm thuế, còn được hưởng nhiều ưu đãi khác. Do đó sau khi nhị thiếu gia thi đỗ cử nhân, người trong tộc đua nhau hiến ruộng hiến đất, thậm chí có người còn định biếu kho hàng, cửa hàng cho nhị thiếu gia
không
lấy
một
đồng, sẵn sàng trở thành người làm công cho nhị thiếu gia.
Nàng quay lại
nói
với lão thái thái những lời vừa rồi.
Trần lão thái thái nổi giận lôi đình, ngón tay bấu chặt vào tay vịn ghế bành, phẫn nộ: "Trong mắt nó còn người mẹ như ta hay
không!"
Phó Dung nhíu chặt lông mày, đau lòng
nói, "Mẹ, nhị ca ca cố chấp quá!
thật
không
hiểu được rốt cuộc huynh ấy nghĩ cái gì nữa!"
Mấy người phụ nữ nhìn nhau, từ từ khuyên giải Trần lão thái thái, "Nhị thiếu gia là người thông minh, có lẽ có tính toán khác, đại tẩu tử đừng tức giận."
Tô nương tử cũng cao giọng ca ngợi: "Lão thái thái, nhị thiếu gia nhà ngài chính là sao Văn Khúc [2] giáng thế, về sau làm quan lớn, nhị thiếu gia nhất định
sẽ
xin cho ngài danh vị cáo mệnh, ngài
không
nên suy nghĩ nhiều làm gì, chờ hưởng phúc là được rồi!"
[2] Sao Văn Khúc: sao thứ tư của chòm Bắc Đẩu, sao chủ danh tiếng, công danh quan trường và văn chương thơ phú.
...
Mỗi người
một
câu lấy lòng, sắc mặt Trần lão thái thái mới dịu lại đôi chút.
một
lát sau, gã sai vặt lại truyền lời qua rằng hôm nay
không
thảo luận chuyện đền thờ nữa. Nhị thiếu gia lệnh cho người hầu chuẩn bị vải tốt, bánh giày, rượu trái cây, thịt heo mới gϊếŧ và dương đường để mọi người mang về. Mỗi nhà được nửa khúc vải,
một
bình rượu, hai hộp bánh,
một
cân thịt heo và
một
bao dương đường. Tộc trưởng cho mời các vị
đi
ra cửa từ đường lấy quà cuối năm, lấy rồi ai lại về nhà nấy.
Mấy vị tộc lão đều chịu thua, phụ nữ như họ còn có thể làm gì? Nghe
nói
có đồ mang về, mọi người đều vui mừng, như ong vỡ tổ ào về phía cửa, sợ chậm
một
chút
thì
sẽ
bị người khác lấy mất phần.
Phó Dung giận tái mặt, "Như chết đói đến nơi, nhìn thấy thịt là sáng mắt lên!"
Trần lão thái thái cũng tức giận đùng đùng, run rẩy đứng dậy, phất tay áo bỏ
đi.
Phó Vân
anh
xem hết trò vui liền đứng ngoài cửa từ đường chờ Phó tam thúc và Phó tứ lão gia.
Vậy là mọi người tới hôm nay đều có quà cuối năm mang về.
Phó tam thúc vẫn nhớ lão thái thái thích ăn dương đường, đường trong nhà đều mua ở cửa hàng trong huyện,
không
trắng trong ngọt lành được như dương đường nên ông
nói
với Phó tứ lão gia
một
tiếng rồi ra xếp hàng với mọi người.
Giải quyết xong chuyện đền thờ, Phó tứ lão gia khá vui vẻ, vừa nhìn ngắm
một
hàng rồng rắn xếp trước cửa từ đường, "anh
tỷ nhi
đã
ăn dương đường bao giờ chưa? Đường này chuyển từ phủ Quảng Châu tới... Chờ tam thúc con lấy được quà cuối năm, phần đường của tứ thúc cũng cho con hết."
Phó Vân
anh
mỉm cười.
Trước kia nàng từng tò mò, Phó Vân Chương căn bản chỉ hơn người khác là y có đọc sách, được học hành thôi, làm cách nào để chấn hưng cả
một
gia tộc như vậy? Y nhất định có chỗ hơn người. Quả nhiên, y
không
phải là chỉ là
một
thư sinh cổ hủ chỉ biết đâm đầu vào sách vở.
Đánh rắn phải đánh dập đầu, chuyện ruộng đất chỉ là chuyện
nhỏ, y lấy ruộng đất ra uy hϊếp người trong tộc mới chỉ là cảnh cáo bước đầu mà thôi. Mấy vị tộc lão đều già đến mức thành tinh được rồi, giờ
đã
hiểu ra y rất kiên quyết. Họ vẫn còn quan tâm đến lợi ích của bản thân, sao dám chống đối y. Đầu tiên là dùng thân phận cử nhân làm các tộc lão phải nhượng bộ, sau đó lung lạc người trong tộc, chuyển
sự
chú ý của họ sang quà tết, cứ thế dập tắt chuyện này. Cuối cùng chỉ còn lại mẹ y, dù sao cũng chỉ là
một
người phụ nữ, làm sao lay chuyển được cả dòng họ.
Vậy tại sao y lại phản đối chuyện xin lập đền thờ trinh tiết cho quả phụ trong tộc như thế? Mẹ y là quả phụ... Theo lý thuyết, y cũng
sẽ
phải giống như những quan viên kia,
một
khi có chút công danh
sẽ
ngay lập tức đệ đơn xin cho mẹ mình mới đúng.
Quay về Phó gia, lão thái thái gọi hai đứa con vào, tỉ tê hỏi họ xem tộc trưởng gọi họ qua có việc gì.
Phó tam thúc lấy ra
một
bọc dương đường, cười hề hề
nói, "Mẹ, con mang dương đường về cho mẹ."
Lão thái thái trừng mắt nhìn ông,
không
thèm trả lời, chỉ hỏi Phó tứ lão gia, "Lão tứ, con lại đây,
nói
chuyện chính
sự
đã."
Phó tam thúc mặt mày xấu hổ, nụ cười cũng đông cứng nơi khóe miệng.
Lời tác giả:
Dương đường: Dưới triều Minh, dương đường là chỉ đường Mỹ Châu, chất lượng tốt nên được ưa chuộng. Về sau trong nước (Trung Quốc) sản xuất được đường chất lượng tốt đều được gọi là dương đường.
Editor: Mỹ Châu là địa danh thuộc Quảng Châu. Dưới triều Minh, hoàng đế cho phép thương nhân châu Âu, cụ thể là Bồ Đào Nha, tới Quảng Châu với mục đích thông thương mậu dịch. Như vậy, dương đường vốn là đường trắng của phương Tây, sau TQ sản xuất trong nước được đường chất lượng tốt tương đương nhưng vẫn dùng tên đó, bán mới được giá.
Tiếp tục lời tác giả:
Ở chương trước tác giả
đã
quên
nói
về khăn lưới. Dưới triều minh, đàn ông đọc sách đều phải dùng khăn lưới, họ búi tóc, bọc lại bằng khăn lưới, sau đó quấn nho khăn hoặc đội mũ ở ngoài. Các dạng sử dụng
hiện
đa phần
đã
thất truyền.
Lúc xem phim cổ trang Hàn Quốc, ta thường xuyên nhìn thấy các đại thần đều dùng khăn lưới. Tuy nhiên, điều này chắc chắn
không
đúng với triều Minh vì họ chỉ dùng mình khăn lưới khi ở nhà,
một
khi
đi
ra ngoài phải sử dụng thêm nho khăn hoặc mũ, nếu
không
sẽ
bị coi là
không
lịch
sự.