Chương 11: Chân giò hầm mật
Hai chú cháu quay lại thuyềnđi
về phố Đông Đại.
Chợ vẫn còn đông đúc náo nhiệt, thuyền
nhỏ
len lỏi giữa những thuyền hàng, đội sóng trở về.
Gần cập bờ, Phó tứ lão gia bỗng ngạc nhiên kêu
một
tiếng rồi chỉ vào
một
chiếc thuyền phía đối diện, "Đó là thuyền của đại phòng."
Khoảng cách giữa hai chiếc thuyền dần ngắn lại, từ bên này có thể nghe thấy tiếng
nói
vọng ra từ thuyền bên kia.
Phó tứ lão gia cau mày. Chiếc thuyền đối diện rung chuyển, có vẻ như người
trên
đó
đang
tranh cãi.
"Rầm!", tiếng động vang lên chát chúa, dường như là tiếng lật bàn. Thuyền đối diện ngừng lại, có người vén rèm nổi giận
đi
ra.
Đó là
một
người đàn ông trung niên tầm hơn bốn mươi tuổi đầu đội mũ dạ,
trên
người mặc trường bào bằng lụa Sơn Đông, chòm râu
đã
lấm tấm hoa râm, quay đầu lại cười lạnh,
nói
với người trong khoang thuyền: "Cháu giờ
thì
giỏi rồi, là người học hành đỗ đạt, là ông nọ bà kia, đám người già chúng ta nào dám động vào, nhưng cháu đừng có quên năm ấy làm sao mẹ cháu mới nuôi nổi cháu lớn đến chừng này!"
Nhà đò
không
dám lên tiếng.
Phó tứ lão gia vốn định ra
nói
mấy câu với người trung kiên kia nhưng nghe thấy thế cũng vội quay về khoang thuyền nhà mình, nhăn mặt với Phó Vân
anh
rồi nhắc nhà đò, "đi
thôi."
Tiếng mái chèo lại bì bõm vang lên, thuyền
nhỏ
lại phóng
trên
mặt nước.
Khi hai thuyền lướt qua nhau, họ nghe thấy người
trên
thuyền kia
nói, "Tam thúc, cháu
không
đồng ý."
Tiếng
nói
trầm ấm, giọng điệu ôn hòa nhưng vẫn quả quyết và dứt khoát.
Người đàn ông trung niên hừ
một
tiếng, lạnh lùng
nói: "Tới lúc về gặp mẹ cháu, cháu còn dám
nói
thế
không?"
không
nghe thấy người bên trong thuyền
sẽ
trả lời thế nào.
Gió Bắc thổi qua, tốc lên
một
góc rèm, lộ ra
một
dáng người mảnh khảnh đừng trong khoang thuyền, hai tay chắp lại, đôi mắt vẫn hướng về phía mặt sông như
đang
ngắm tuyết rơi.
Trong chớp mắt, Phó Vân
anh
không
kịp nhìn kỹ tướng mạo của người con trai kia, chỉ cảm thấy trước mắt như
hiện
lên
một
quầng sáng trong như băng tuyết.
Dẫu chỉ thoáng qua trong giây lát nhưng nàng
đã
nhìn thấy vài đường nét
trên
khuôn mặt người nọ,
thật
sự
là mặt mày như họa.
Nếu nàng
không
nhầm, người
trên
thuyền là
một
mỹ nam.
Nàng cúi đầu chỉnh lại chiếc vòng vàng
trên
cổ tay
đã
lộ ra ngoài tay áo, thoáng nghĩ, giọng
nói
đã
hay đến thế, vẻ ngoài phải đẹp đến thế nào mới phù hợp đây.
Về tới Phó gia, chính viện
đang
tràn ngập tiếng
nói
cười.
Phó Nguyệt và Phó Quế
không
biết vì sao
đã
lại làm hòa với nha, hai chị em ngồi
trên
sập chơi đan dây, mấy nha hoàn đứng xung quanh chỉ dẫn.
Hai thiếu gia Phó Vân Khải và Phó Vân Thái
đang
chơi đánh đáo. Phó Vân Khải thắng ít thua nhiều nên bực bội cởϊ áσ khoác, tựa vào bên sập, chăm chú theo dõi từng động tác của Phó Vân Thái.
Lão thái thái quan tâm Phó tứ lão gia, hỏi chuyện ông ra ngoài làm ăn
thì
ăn uống ngủ nghỉ như thế nào.
Phó Vân
anh
bảo nha hoàn mang đồ chơi mua từ chợ về ra, tặng cho các
anh
chị.
Quà giống nhau,
không
có gì phải so bì tranh giành, Phó Nguyệt và Phó Quế mỗi người cầm
một
phàn, cười cảm ơn nàng, rủ nàng chơi cùng.
Nàng chưa kịp từ chối, đại nha hoàn của lão thái thái là Phu Nhi
đã
bế nàng lên sập rồi xoa đầu nàng.
Phu Nhi là con
gái
nhà nông, người khỏe mạnh nên bế nàng cũng
không
có gì khó khăn.
Phó Vân
anh
cầm lấy dây lụa, đan mấy lần
đã
làm được mấy kiểu phức tạp.
"Đây là kiểu gì thế? Sao tỷ chưa thấy bao giờ?" Phó Quế thấy thế liền phấn khích, giật lấy dây lụa, vòng vào cổ tay mình, "anh
tỷ nhi, muội mau dạy tỷ làm thế nào
đi!"
Phó Nguyệt
nhẹ
nhàng: "Quế tỷ nhi, đợi
anh
tỷ nhi chơi xong lại dạy muội được
không? Để muội ấy chơi thêm
một
lúc nữa rồi
sẽ
lại đến lượt muội mà."
Phó Quế tối mặt.
Phó Vân
anh
không
nói
lời nào, hai chị em họ này đúng là oan gia, lúc trước
thì
tay nắm tay cười cười
nói
nói, lúc sau
thì
mặt đỏ tía tai
không
nói
không
rằng.
Nàng từ lâu
đã
quên cách làm bạn với mấy
cô
bé mười
một
mười hai tuổi, nghĩ ngợi
một
lúc rồi bám lấy thành sập trèo xuống.
Sập này
không
có chỗ để chân, nàng cố mấy lần đôi chân
nhỏ
mới chạm đất an toàn.
Mấy nha hoàn bên cạnh cười khúc khích, trông ngũ tiểu thư lật đật bò xuống sập trông đáng
yêu
quá mà!
Phó Vân
anh
muốn quay về viện của mình. Khi mua giấy bút và mực viết cho nàng, Phó tứ lão gia cũng đồng ý
sẽ
không
can thiệp vào chuyện học hành của nàng, nhưng cũng
không
nói
nàng có thể
đi
học đường học như các thiếu gia.
Đầu tiên nàng cần biểu
hiện
sao cho
thật
không
giống bình thường, vậy mới có thể có cơ hội. Kiếp trước nàng chỉ học đến khi biết chữ rồi hoàn toàn từ bỏ nên nàng cũng chỉ có thể đọc hiểu thư từ chứ tri thức trong sách vở nàng
đã
quên hết từ lâu. Thời gian
sẽ
chẳng đợi ai cả, nàng cần phải tranh thủ ôn lại kiến thức, nhanh chóng đuổi kịp mấy vị thiếu gia trong nhà rồi từ từ vượt qua bọn họ.
Lão thái thái vẫn
đang
nắm tay Phó tứ lão gia hỏi cái này cái khác
thì
trong viện vang lên tiếng cười
nói
của Lư thị.
Lư thị
đi
vào, theo sau là
một
đám nha hoàn bà tử, bên cạnh là Hàn thị và Phó tam thẩm.
đã
đến giờ ăn trưa, Lư thị tới hỏi lão thái thái bữa trưa hôm nay bà muốn ăn vịt hầm hay canh xương.
Phó Vân
anh
cũng cùng ăn với người trong nhà.
Phó tam thúc
đã
về, Phó tứ lão gia sai người bày rượu, hai
anh
em ngồi bên ngoài phòng, vừa ăn vừa uống rượu, lại vừa bàn chuyện làm ăn.
Lão thái thái và các cháu nội ăn ở
một
gian khác, các con dâu mỗi người ngồi
trên
một
chiếc ghế cạnh con mình, giúp con gắp đồ ăn.
Ăn được nửa bữa cơm, phía ngoài có tiếng bước chân gấp gáp, Vương thúc từ ngoài chạy vào, hổn hển: "Quan nhân, bên đại phòng lại có chuyện gì rồi, tam lão gia mời đại diện các chi qua bên đó
nói
chuyện."
Tam lão gia của đại phòng là tộc trưởng
hiện
giờ của Phó gia.
Tộc trưởng cho mời, là chuyện lớn.
Phó tứ lão gia và Phó tam thúc nhìn nhau rồi đặt chén rượu xuống.
Vương thúc lại tiếp: "Lần này chắc phải có chuyện lớn, bên đó
nói
mỗi chi có bao nhiêu
anh
em
thì
phải từng ấy người qua, nếu
không
ở nhà
thì
phải cử con trai hoặc cháu trai
đi
thay,
không
ai được phép vắng mặt. Hình như là việc gấp nên bên kia giục giã nôn lắm, quan nhân mau
đi
thôi ạ."
"Lần này là để bầu tộc lão à?" Phó tam thúc vẫn ngơ ngác, chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
Chuyện trong tộc bình thường là do các tộc lão bàn bạc và quyết định. Tộc lão là những người đức cao vọng trọng trong tộc
một
khi
đã
được chọn,
sẽ
không
thay đổi, trừ phi người đó làm gì quá đáng lắm khiến mọi người
không
thể chấp nhận được. Chỉ khi người đời trước mất
đi
mới có người đời sau thay thế, trở thành tộc lão mới.
Tết đến là thời điểm mọi người làm ăn bên ngoài đều trở về nhà nên những việc quan trọng trong tộc đều được bàn bạc vào dịp này.
Phó tứ lão gia lông mày khẽ nhíu lại, nhìn về phía gian bên cạnh.
Phó Vân Khải
đang
gặm
một
miếng chân giò hầm mật, miệng bóng nhẫy mỡ, nước xương chảy xuống tong tỏng.
Phó Vân
anh
giật giật ống tay áo Phó Vân Khải, "Cửu ca, tứ thúc nhìn huynh kìa, mau
đi
rửa mặt chải đầu, sửa soạn
đi
thôi."
Trong miệng vẫn còn ngậm miếng thịt, Phó Vân Khải ngơ ngác, "Cái gì cơ?"
Phó Vân
anh
chầm chậm
nói: "Vương thúc vừa
nói
đó thôi,
không
ai được vắng mặt, cha
không
còn nữa
thì
huynh phải
đi
chứ."
Lư thị cũng hiểu ra, nhanh chóng lệnh cho nha hoàn
đi
múc nước giúp Phó Vân Khải rửa tay rửa mặt.
Phó Vân Khải suýt nghẹn miếng thịt trong cổ họng, nuốt nước miếng đánh ực
một
tiếng, "Con
không
đi!"
Lư thị đứng lên kéo
hắn
dậy, cười an ủi: "Khải ca nhi ngoan,
không
có việc gì đâu, con
đi
theo hai thúc thúc con, đừng sợ."
Phó Vân Khải run rẩy, tránh thoát khỏi tay Lư thị, chui vào lòng lão thái thái, "Nãi nãi, con muốn ăn cơ... Người đừng bắt con
đi."
Lão thái thái vỗ về mặt cháu trai, cao giọng
nói: "Lão tứ, hai đứa con
đi
là được rồi, Khải ca nhi còn
nhỏ, Tết nhất đến nơi, đừng làm nó sợ."
Khuôn mặt Phó tứ gia lộ ra vẻ khó xử.
Trong tộc, nhà nào càng nhiều
anh
em
thì
lại càng có thế, người khác nhìn
không
dám chèn ép, phân chia tài sản cũng
sẽ
có lợi. Nếu phòng nào
không
có con thừa tự
thì
đất đai tổ tiên để lại cũng bị dòng họ thu về. Ông nhận con thừa tự cho Phó lão đại cũng chính là vì muốn giữ lại được phần gia sản của dòng họ nằm dưới danh nghĩa của Phó lão đại, dù ít dù nhiều nhưng cũng
không
thể để cho người khác cướp
đi.
một
cái núi hoang cũng còn có thể có quặng ngọc nữa là!
Ông có thể cho Khải ca nhi vị trí con thừa tự của Phó lão đại nhưng muốn người trong tộc thực
sự
nhìn nhận, đứa trẻ này phải tự cố gắng.
Đưa Khải ca nhi
đi
nghe người lớn trong tộc bàn bạc chuyện quan trọng là để nó có cơ hội học hỏi.
Đáng tiếc, Khải ca nhi bị nuông chiều... Bắt ép nó
đi,
không
biết chừng nó
sẽ
khóc lóc ầm ĩ trước mặt người lớn trong tộc, thế
thì
còn biết để mặt vào đâu.
Phó tứ lão gia mặt mày nhăn nhó, ánh mắt chợt quét đến Phó Vân
anh
đang
ngồi ngay ngắn bên cạnh.
Phó Vân Khải chỉ biết làm nũng, chỉ thiếu nước chui tọt vào trong ống tay áo của lão thái thái.
anh
tỷ nhi lại tỉnh táo hiểu chuyện,
không
cần ông
nói
cũng hiểu ông định mang Khải ca nhi
đi
từ đường trong tộc.
Phó tứ lão gia vẫy tay với cháu
gái, "anh
tỷ nhi, con
đi
vậy."
Phụ nữ
trên
bàn ngơ ngác.
Hàn thị bỗng giật mình, "Thế này..."
"Mẹ, con
đi
với tứ thúc ra ngoài
một
chuyến,
không
có vấn đề gì đâu ạ." Trong khi bà nội và các thím vẫn
đang
nghĩ ngợi, Phó Vân
anh
chậm rãi đứng dậy, nhắc nha hoàn mau
đi
theo mình rồi
đi
ra ngoài.
Chờ nàng
đi
tới, Phó tứ lão gia nắm tay nàng, "Cũng chẳng còn cách nào, trong tộc cũng có người
đi
làm ăn buôn bán, quanh năm suốt tháng
không
ở nhà, nương tử nhà bọn họ có thể thay mặt chồng mình, chỉ có điều
không
thể bước vào từ đường. Qua bên đó con ngồi cùng với họ ở phòng bên cạnh, nếu con sợ
thì
gọi Vương thúc đưa con về là được."
Phó Vân
anh
gật đầu, "Tứ thúc, con hiểu rồi ạ."
Phó lão đại mất rồi, cửu ca Phó Vân Khải chẳng có tác dụng gì, nàng thay mặt đại phòng tham dự. Con
gái
nếu
không
có việc gì
thì
không
thể bước vào từ đường, nàng
sẽ
cùng với các bà các thím trong tộc ngồi phòng bên cạnh nghe bàn bạc.
Phó tứ lão gia chẳng phải mong muốn từ nay nàng
sẽ
thay thế Phó Vân Khải, đưa nàng
đi
từ đường chỉ là để
nói
nhà Phó lão đại vẫn còn con cái, đề phòng người trong tộc
nói
ra
nói
vào mà thôi.
Nàng đồng ý trở thành vật trang trí (bù nhìn), việc gì cũng phải có trình tự của nó, sao có thể
một
lần là xong. Hôm nay coi như là bước
đi
đầu tiên của việc xây dựng lòng tin,
đi
lần này có lợi cho việc về sau nàng xin phép Phó tứ lão gia cho nàng
đi
học đường học hành. Phó tam thúc lúc nào cũng nghe lời em trai mình là Phó tứ lão gia,
không
bao giờ phản đối quyết định của em trai. Ngoài viện
đang
tuyết lớn, mấy gã sai vặt bung dù cho ba chú cháu
đi
bộ về phía từ đường.
Dọc đường
đi, bọn họ gặp thêm vài người Phó gia khác. Mọi người chào hỏi nhau rồi khẽ bàn luận
không
biết vì sao lại triệu tập đàn ông trong tộc gấp như thế, có người đoán là bầu tộc lão, có người lại đoán là để chia quà cuối năm.
Phó Vân
anh
đi
sát vào Phó tứ lão gia, nàng
nhỏ
người lại
không
nói
tiếng nào nên cũng có rất ít người để ý tới nàng.
Khi gần đến từ đường,
một
bóng người
nhỏ
gầy từ trong hẻm
đi
ra, bước tới trước mặt Phó tứ lão gia, "Tứ lão gia, lão thái thái nhà chúng ta mời ngài qua đó
nói
chuyện."
Phó tứ lão gia nhận ra người đó nên dừng bước, "Trần lão thái thái muốn gặp ta sao?"
Người nọ gật đầu.
Phó tứ lão gia trầm ngâm
một
lát rồi quay qua
nói
với Phó tam thúc: "Huynh tới từ đường trước nhé, chút nữa đệ tới ngay."
"À, được." Phó tam thúc
không
hỏi nhiều,
đi
tiếp với những người khác.
Phó tứ lão gia cúi xuống
nói
với Phó Vân
anh, "Đây là người của đại phòng, Trần lão thái thái là mẹ của nhị thiếu gia."
Bọn họ
đi
theo gã sai vặt vào tòa nhà bề thế nhất phố Đông Đại.
Trời
đang
rét đậm, trong viện của đại phòng lại xanh ngắt
một
màu, theo hành lang
đi
sâu vào phía trong, nơi đình viện sâu thẳm là
một
rừng trúc
đang
lay động theo gió tạo ra tiếng sàn sạt tựa mưa rơi.
Gã sai vặt dừng lại trước
một
cánh cửa, "Tứ lão gia chờ
một
lát, tiểu nhân
đi
vào báo
một
tiếng."
Phó tứ lão gia cười gật đầu.
Đợi
một
lát, người vẫn chưa thấy quay lại.
Phó tứ lão gia chỉ vào rừng trúc phía sau, khẽ
nói: "anh
tỷ nhi, con nhìn rừng trúc này xem, tất cả đều được chuyển từ phủ Trường Sa tới trồng ở đây, Trần lão thái thái là người phủ Trường Sa."
Phó Vân
anh
khẽ à lên
một
tiếng, nàng
không
có mấy hứng thú với trúc.
Phó tứ lão gia nhìn xung quanh, định tìm người hầu nào đó để hỏi. Nhìn
một
vòng, ông bỗng giật mình: "Nhị thiếu gia!"
Mặt tràn đầy hưng phấn, ông kéo tay Phó Vân
anh
đi
xuống thềm đá điểm rêu.
Trong viện yên ắng,
một
mảnh rừng trúc tỏa bóng xuống mặt hồ tạo thành
một
khoảng đen lạnh lẽo.
Tới khi lại gần, Phó Vân
anh
mới nhận ra hóa ra có người
đang
đứng bên bờ hồ. Đó là
một
thanh niên trẻ tuổi mặt mày tuấn tú, đường nét
rõ
ràng, có phong phạm của người đọc sách,
trên
người mặc
một
bộ quần áo lụa màu trắng tay áp rộng, đầu
không
mang nho khăn, chỉ dùng khăn lưới vấn tóc [1].
[1] Nho khăn là mảnh vải quấn quanh búi tóc, ở đây nhị thiếu gia ở nhà nên
không
dùng khăn này, chỉ dùng
một
tấm lưới để cố định búi tóc. Tác giả giải thích thêm ở cuối Chương 13.
Tuyết
đã
phủ kín vai y, chắc hẳn y
đã
đứng dưới tuyết khá lâu.
Phó Vân
anh
ngẩng đầu nhìn
thật
kỹ người thanh niên này, thấy khuôn mặt y ôn hòa. thanh cao, đôi mắt lại thâm thúy sắc bén, ánh mắt rất sáng như
ẩn
chứa báu vật.
Phó tứ lão gia hơi lúng túng, đến thở cũng cố thở
nhẹ
lại, cố gắng kìm nén
sự
phấn khích của bản thân, dắt tay Phó Vân
anh
đi
nhanh về phía đó, lên tiếng: "Vân Chương
đang
thưởng tuyết sao?"
Người thanh niên
đang
trầm tư kia bỗng như bừng tỉnh, hơi hơi gật đầu, tiếng
nói
nhu hòa như dòng nước mùa xuân, "Tứ thúc."
Phó Vân
anh
chớp mắt, giọng
nói
trong trẻo mà
không
mất
đi
khí thế này rất quen, là người tranh cãi với Phó Tam lão gia
trên
chiếc thuyền ở chợ tết.
Đây chính là kỳ tài ngút trời
đã
đỗ cử nhân từ thuở thiếu niên Phó Vân Chương? Chính là nhị thiếu gia
đã
dùng công danh vực dậy toàn bộ gia nghiệp của đại phòng ấy ư?