(Giải thích tựa chương:
Vạn dặm non sông, anh hùng trở về…)
Thiên hạ vừa định, Lưu Hi lên ngôi hoàng đế, sửa hiệu Vĩnh An, mười sáu châu cúi đầu xưng thần.
Từ Mi Hầu Đổng Trác vào kinh đến nay, thiên hạ đại loạn cuối cùng cũng kết thúc. Lã Bố, con nuôi của Đổng Trác nhiều năm trước dẫn quân đi Tây Lương, lần nữa khôi phục thời bình.
Lưu Hi còn nhỏ, Lã Bố có công cứu giá, lấy thân phận nhϊếp chính vương giúp việc triều chính. Phong Ôn Hầu, Phấn Vũ Thần Vương, đặt bàn bên cạnh long án, giám sát bá quan, nắm quyền triều chính.
Lã Bố địa vị không ai sánh bằng, chỉ cần tiến một bước nữa sẽ ngồi lên long ỷ, nhưng hắn chỉ dừng bước trước long ỷ, im lặng ngồi xuống.
Rất nhiều việc vẫn chưa hoàn thành, nghỉ ngơi lấy sức, dân chúng Tây Lương, Kinh Dương, Ích Châu quay về Trung Nguyên.
Chu Du mất tích ở trận Xích Bích đã quay về, phong Lang Tà vương, trấn giữ phía Bắc.
Triệu Vân và Lưu Thiện về Liêu Đông, phong làm Liêu Đông vương, từ đó biên giới U Châu dân chúng an cư.
Một tháng sau, một buổi sáng tháng Sáu.
Ánh nắng đầu tiên vừa dừng ngoài cửa điện, Kỳ Lân mở mắt, ánh mặt trời nóng rực, như muốn thiêu đốt cả linh hồn.
Vừa nhúc nhích, cánh tay Lã Bố ôm siết eo hắn.
“Đi đâu?” Lã Bố lo lắng hỏi.
Kỳ Lân đáp: “Đi xem điểm tâm.”
Lã Bố mơ mơ màng màng nói: “Ngủ thêm lát nữa rồi đi chung. Không cho phép rời ta nửa bước.”
Kỳ Lân dở khóc dở cười, đành nằm xuống ngủ lại.
Hơi thở Lã Bố đều đều, khuôn mặt ngủ say như cậu học trò lớn xác, Kỳ Lân giơ tay chạm vào mặt hắn, lại say đắm hôn hôn lên môi.
Ta sẽ nhanh chóng trở lại. Khi đó, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau, không bao giờ rời xa nữa.
Kỳ Lân thầm nhủ.
Hắn cẩn thận thoát khỏi cánh tay Lã Bố, cả người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đi ra ngoài điện. Từ chiếc cổ thiếu niên non mướt, bờ lưng trắng nõn, đến mắt cá chân, đều đắm chìm trong nắng sớm, hoàn mỹ không tỳ vết.
Kỳ Lân nghiêng đầu nhìn Lã Bố lần nữa, vung tay phải lên trước mặt, Lục Hồn Phiên tuôn ra trăm ngàn lớp vải, bao lấy thân thể hắn, cuối cùng thu về một điểm, hóa thành hư vô.
Khi Lã Bố tỉnh lại, bên gối trống không, chỉ còn lại một hạt châu vàng.
Lã Bố bật dậy: “Tiểu Hắc? Tiểu Hắc.”
Lã Bố mờ mịt gọi: “Tiểu Hắc, quay lại đây.”
Ngoài điện, có người tiến vào hầu hạ, Lã Bố nói: “Tất cả đi ra, không ai được phép vào, đóng cửa lại.”
Cung nhân cúi đầu lui ra, Lã Bố bần thần ngồi trên giường, quần áo chưa mặc, chốc lát lại gọi vào hư không: “Tiểu Hắc!”
Hắn ngồi như vậy từ sáng cho đến tối, khi mặt trời đã lặn mất, hết thảy đều trở về yên tĩnh, Kỳ Lân vẫn không xuất hiện.
Hắn không ăn không uống, ngồi như thế ba ngày.
Ánh mặt trời đi ngang song cửa, cứ đến rồi đi, lại một tháng trôi qua.
Lưu Hi ngồi trên long ỷ, trước bàn còn đặt một chiếc ghế dựa, Lã Bố ánh mắt nhìn xa xăm, vùi mình trong ghế, như một pho tượng.
Giả Hủ khom người hỏi: “Nhϊếp chính vương thấy thế nào?”
Lã Bố gật đầu: “Theo ý các ngươi.”
Lưu Hi quay đầu liếc nhìn Lã Bố: “Ôn Hầu, vậy thì… đời đô phải không?”
Hốc mắt Lã Bố hơi đỏ lên, đột nhiên bừng tỉnh, vội nói: “Không được! Không thể dời đô! Ngày khác bàn lại!”
Quần thần mờ mịt đáp lời.
Một năm trôi quan, Lã Bố viết lá thư đầu tiên.
Tiểu Hắc ngô thê,
Bọn họ muốn dời đô, ta không muốn dời, bọn họ nhất quyết muốn dời, ta cũng không còn cách nào khác.
Khi ngươi về nhà, nếu không thấy ta ở thành Nghiệp thì nhớ đến Trường An, theo quan đạo mới sửa xong, cứ đi thẳng là đến nơi.
Ta để Xích Thố lại thành Nghiệp, ra khỏi tẩm điện là có thể thấy nó. Cưỡi nó về đây.
Ta biết ngươi thích Trường An, nên ta về trước chuẩn bị, chờ ngươi về nhà.
Phu: Phụng Tiên
Xe ngựa khởi hành, Lã Bố là người cuối cùng rời khỏi thành Nghiệp, hắn ngồi trên lưng ngựa đốt lá thư đầu tiên, tàn tro bay tán loạn vào trong không trung, đi như người mộng du, một người một ngựa cô đơn từng bước trên quan đạo.
Lại một năm nữa trôi qua.
Tiểu Hắc ngô thê,
Mấy năm nay, tên những tướng sĩ hy sinh đều được khắc vào bia đá.
Ngươi trở về chưa? Hay đã đến Trung Nguyên nhưng tìm không thấy nên đi luôn rồi? Ta phái người đi tìm ngươi, nếu không biết đường, cứ tìm một nơi nào đó ở tạm, thể nào ta cũng sẽ tìm thấy ngươi thôi.
Phu: Phụng Tiên
Tiểu Hắc ngô thê,
Bá Phù hiện giờ đang ở Lang Tà, Tôn Quyền dâng tấu xưng thần, ta phong hắn làm Ngô vương.
Không có tinh thần làm Nhϊếp chính vương nữa, đợi thêm vài năm Lưu Hi trưởng thành, ta về Tây Lương chờ ngươi, chúng ta cùng đến thảo nguyên Tịnh Châu săn thú.
Phu: Phụng Tiên
Tiểu Hắc ngô thê,
Lưu Bị chết rồi, thì ra trốn ở Giao Châu, Gia Cát Khổng Minh về lại Nam Dương. Trần Cung và Giả Hủ đích thân đến khuyên nhủ, tốn rất nhiều công sức khuyên hắn về Ích Châu, giúp cai quản Thục Trung.
Quách Gia thì chạy đến Nam Cương, mấy lần dụ được Man Vương Mạnh Hoạch xuất binh, đều bị Gia Cát Lượng bình định, năm nay có tin bệnh chết. Khí hậu Nam Cương không tốt, ta lại mất một đối thủ.
Triệu Tử Long nói với Bá Phù, bảo ta đừng vọng tưởng hiệp thiên tử lệnh chư hầu, bọn họ sẽ đứng lên giúp đỡ nhà Hán.
Ngươi không ở bên cạnh ta, muốn đánh với bọn họ có hơi khó nói. Chẳng qua, đến cả nhϊếp chính vương ta cũng không muốn làm, hơi đâu đi để ý những việc cỏn con đó?
Ngươi về đi thôi, ta bệnh rồi.
Phu: Phụng Tiên
Tiểu Hắc ngô thê,
Ta khỏe lên nhiều. Lại một năm trôi qua, sao ngươi còn chưa về? Không nhận được thư của ta sao? Hay là bị nhóm người sư phụ ngươi giấu đi rồi? Không về cũng không sao, nhớ viết cho ta một phong thư.
Ta bảo Trần Cung dạy chữ của các ngươi cho ta, cố gắng mấy cũng không được như bình thường, không biết viết sai có nhiều lắm không.
Lưu Hi lớn rồi, hôm tay, ta thấy hắn có một đôi bướm bằng ngọc.
Ta có thể cáo lão hồi hương rồi.
Phu: Phụng Tiên
Tiểu Hắc ngô thê,
Ta đã trở lại Lương Châu, khi ngươi về nhà, nhớ dọc theo thành Nghiệp đến Trường An, lại theo quan đạo đi thẳng đến Tây Lương. Hiện giờ ta ở Lũng Tây, dọc đường ta có phái người trồng cây, xây một con đường bằng đá. Xích Thố vẫn còn ở ngoài tẩm điện thành Nghiệp, chờ ngươi.
Khi còn sống, ta muốn đi khắp thiên hạ, tìm nơi ngươi tu tiên, sư phụ ngươi không muốn cho ngươi đi cũng được, ta đến tìm ngươi.
Chúc ngươi bình an.
Phu: Phụng Tiên.
Tiểu Hắc ngô thê,
Thần Châu mênh mông, phong thổ nhân tình mỗi nơi mỗi khác, cảnh vật hiếm thấy lạ kỳ, trăm họ sung túc, nơi nơi thái bình thịnh thế.
Ta không tìm thấy Kim Ngao đảo của ngươi, đang hỏi thăm khắp nơi.
Ngươi có nhận được thư của ta không?
Phu: Phụng Tiên.
Tiểu Hắc ngô thê,
Năm nay Hung Nô thường xuyên xâm chiếm, ải Nhạn Môn, Tịnh Châu có chiến loạn triều đình liên tục đưa tin đến Giang Đông, muốn ta lên chiến trường.
Tuy năm nay ta đã bốn mươi bốn, nhưng vẫn còn đánh được. Đáng tiếc ngươi không thể tận mắt nhìn ta mặc lại chiến giáp. Ta không đội mũ lông trĩ, sợ làm hỏng mất.
Ta trúng tên, may mắn không sao. Không có ngươi bên cạnh, ta dễ bị kích động.
Nhanh trở về, rất nhớ ngươi.
Phu: Phụng Tiên
Tiểu Hắc ngô thê,
Ta không tìm ra Kim Ngao đảo. Rốt cuộc, ngươi ở đâu? Hoa Đà nói vết thương của ta hơi phiền toái, không được đi khắp nơi nữa, phải ở Lũng Tây tĩnh dưỡng, không được suy nghĩ nhiều, không được quá vui hay quá buồn.
Không được quá vui, ngươi đi đã nhiều năm, Lã Phụng Tiên làm sao tìm được chút niềm vui hay mỉm cười ngắn ngủi? Ngươi về nhanh đi mà, hoặc viết cho ta phong thư, nói với ta Kim Ngao đảo ở nơi nào.
Dù ngày mai ta có chết, hôm nay cũng muốn kéo hơi tàn leo lên tiên sơn, đón ngươi về nhà.
Phu: Phụng Tiên
Một năm rồi lại một năm, Xuân đến hoa nở, Thu đi tuyết bay đầy trời, Lã Bố đốt mười chín phong thư, mỗi phong đều hóa thành tro bụi bay vào bao la trời đất.
Lã Bố không biết, thư của tiên nhân và phàm nhân không giống nhau.
Lửa của thế gian cũng không phải Tam Vị Chân hỏa trên ngón tay Kỳ Lân. Lã Bố cũng không biết.
Mười chín phong thư, từng mảnh tan đi, trở thành bụi mềm phủ lên chiều dài lịch sử.
Tiểu Hắc ngô thê,
Có lẽ ta không cố gắng được đến khi ngươi trở về. Lần chinh chiến Hung Nô bị trúng tên, vậy mà để lại bệnh, nằm ba năm vẫn không rời khỏi giường được.
Năm trước, Xích Thố chết rồi, nó đã già lắm.
Ta sai người đổi một con ngựa mới, vẫn đứng ngoài tẩm điện ở thành Nghiệp chờ ngươi. Chắc nó không biết ngươi đâu, nhưng ngươi thông minh như vậy, hẳn sẽ biết con ngựa đó đang chờ để đón ngươi.
Mấy ngày nay, ta cứ nghĩ mãi, ta với ngươi biết nhau tám năm, tám năm dù ngắn cũng là thời gian vui sướиɠ nhất đời ta. Do ta quá tham lam, sớm biết như vậy sẽ càng quý trọng hơn.
Hy vọng ta còn chịu được thêm một năm, ta muốn sống đến chín mươi chín tuổi, được thấy ngươi một lần nữa thôi là tốt lắm rồi.
Phu: Phụng Tiên
Phong thư cuối cùng hóa thành tro bụi giữa trời tuyết giăng mù mịt. Hai mươi ba tháng Chạp năm Vĩnh An thứ mười chín, Nhϊếp chính vương Lã Bố hoăng.
Chuông tang gõ vang, khắp vùng Lương Châu trăm ngàn quân dân đưa tiễn, linh cữu đi vạn dặm, dọc theo Lũng Tây ra khỏi quan đạo, chầm chậm đi về Trường An.
Ôn Hầu năm mười sáu tuổi gia nhập vào dưới trướng Thứ sử Đinh Nguyên ở Tịnh Châu, hai mươi tuổi nhậm chức Trung Lang tướng, ba mươi năm chinh chiến khắp Trung Nguyên, gϊếŧ Viên Thiệu, cùng liên quân đánh bại Tào Tháo ở xích Bích, phò trợ giang sơn bình định.
Lã Bố dùng sức một người, dẫn hai mươi vạn đại quân vượt ải Nhạn Môn, vòng qua Trường Thành, thảo nguyên vạn dặm, tộc Hung Nô nghe danh sợ mất mật.
Ôn Hầu tạ thế, khắp thiên hạ để tang, lăng tẩm đặt ở Trường An.
Lưu Hi tự tay viết lên bia:
THÁNH MINH CƯƠNG VŨ THẦN VƯƠNG ĐỨC LÃ BỐ
Nắp quan lớn tiếng khép lại, nhập lăng, đưa tuyệt thế Chiến Thần vào bóng đêm vĩnh hằng
——————————————————————————–
NHẬT KÝ QUAN SÁT VÕ TƯỚNG – HOÀN