Trước kia khi chính bản thân trải qua mọi chuyện, nàng từng nghĩ mình là con cưng của trời đất, là trung tâm của vũ trụ.
Giờ xem đi xem lại những hình ảnh ấy, nàng mới hiểu ra mình nào phải trung tâm gì đâu, chẳng qua chỉ là một nữ phụ phản diện trong cuốn truyện kia mà thôi. Đã vậy còn là kiểu nhân vật ác sống chưa được một nửa cuốn truyện đã chết thảm.
Cướp nam chính, cướp vận may của nữ chính, muốn đứng trên vạn người. Bây giờ nhìn lại thì nhận ra, dưới con mắt thiên hạ nàng quả thật là một kẻ xấu xa không hơn không kém.
“Thôi được rồi, một đời vô nghĩa, thật đáng cười làm sao!” Mạnh Quy Đề tự lẩm bẩm rồi nhắm nghiền mắt lại.
Nếu sớm biết kết cục đã định sẵn như thế, ban đầu nàng đã chẳng cần cố gắng làm gì.
Chỉ việc ngủ suốt ngày cho khỏe.
***
“Quy Đề sư muội, dậy đi, chúng ta chuẩn bị xuống núi trừ tà đó!”
Nghe tiếng gọi quen quen, Mạnh Quy Đề theo phản xạ đáp: “Không đi đâu, ta muốn ngủ tiếp.”
“Không đi thật à? Hôm nay là lần đầu tiên chúng ta được xuống núi, người dẫn đội lại chính là Hoài Sơn tôn giả đấy.” Người kia lại lên tiếng giục.
Nghe hai tiếng "Hoài Sơn", Mạnh Quy Đề lập tức tỉnh như vừa chết đuối vớ được cọc, tự nhiên bật thẳng dậy.
Nàng ngẩn ngơ nhìn xung quanh.
Trướng màn lất phất, hương khói thoang thoảng. Khung cảnh này quá đỗi thân quen, chính là Thanh Vân phong trên đỉnh Hồng Phúc thuộc Thái Thanh Môn.
Đây chẳng phải là tiểu viện của nàng sao?
“Xem kìa, ta biết ngay muội thích Hoài Sơn tôn giả mà. Mau đứng dậy đi, tỷ lấy y phục cho muội.” Thấy nàng ngồi bật dậy, Lâm Duyệt chỉ nghĩ rằng nàng ngủ mơ nên vừa cười vừa nói.
“Hôm nay thật sự là lần đầu ta xuống núi sao?” Mạnh Quy Đề bấy giờ mới chợt phản ứng, hỏi lại lần nữa.
“Ừ, chẳng phải muội mong chờ ngày này lâu lắm rồi sao?” Lâm Duyệt cười dịu dàng, mang quần áo đặt sang một bên.
“Lâm Duyệt sư tỷ, tỷ báo lại với sư phụ giúp muội là hôm nay muội thấy người không khỏe, không đi được. Để tháng sau hẵng tính tiếp.”
Mạnh Quy Đề tuy rất tò mò tại sao mình lại quay trở về quá khứ, nhưng nhớ tới kết cục bi thảm kia, nàng nhất định sẽ không dẫm lên vết xe đổ một lần nữa đâu.
Cố Quân Triều, ngươi cứ chờ bị đánh chết tại trấn Gia Vân đi nhé.
Kiếp này bản tôn quyết không cứu ngươi nữa!
Dứt lời, nàng liền kéo chăn trùm kín đầu ngủ tiếp.
Thấy thái độ kiên quyết của nàng, Lâm Duyệt cũng đành gật đầu đồng ý.
Mạnh Quy Đề nằm đó vô cùng bất lực.
Đời này là đời quái quỷ gì vậy không biết, nàng làm nhân vật phản diện đã đành, vậy mà còn bị bắt xem cả đời của cái người tên Hoa Long Nguyệt kia không biết bao nhiêu lần.
Xem xong lại còn bị quăng ngược trở về trăm năm trước, khi nàng mới mười ba tuổi.
Nghĩ tới đây, Mạnh Quy Đề vô cùng chán nản, quyết định kéo chăn ngủ cho trời long đất lở.
***
“Quy Đề sư muội, dậy đi, chúng ta chuẩn bị xuống núi trừ tà!”
Lời này hôm qua nàng mới nghe rồi mà?
“Chẳng phải nói tháng sau mới đi hay sao?” Mạnh Quy Đề ngán ngẩm kéo tung cái chăn ra. Muốn ngủ thêm chút cũng khó vậy sao trời?
“Hả? Tháng sau là sao? Muội mau dậy đi, Hoài Sơn tôn giả đang chờ rồi kìa.” Lâm Duyệt ngơ ngác nhìn nàng, không hiểu chuyện gì xảy ra. Bình thường chẳng phải nàng là người hào hứng xuống núi nhất sao?