- Vậy thì ngươi muốn tên như nào?
- Tinh. Hệ thống không đòi hỏi quá nhiều, nghe vừa ngầu lại thể hiện sự bá khí, nói lên sự quan trọng và toàn năng là được rồi.
Cơ Huyền nghe xong, cũng cạn ngôn. Cơ Huyền không muốn nói nhảm với cái hệ thống này nên nghiêm túc suy nghĩ, cậu nói:
- Tên ngươi là: Siêu Cấp Thương Khung hệ thống.
- Tinh. Nhiệm vụ tân thủ hoàn thành:
Tên: Siêu Cấp Thương Khung hệ thống.
Phần thưởng quà tân thủ: sẽ xuất hiện ngẫu nhiên ba phần quà từ hộp.
Bỗng nhiên trước mặt Cơ Huyền xuất hiện một hộp quà thắt nơ đỏ.
- Chạm để sử dụng.
Cơ Huyền chạm vào hộp quà, hộp quà tan vỡ xuất hiện ba vật phẩm. Một quyển sách, một khối lập phương và một chữ X.
Hệ thống bắt đầu giải thích:
- Vật phẩm thứ nhất: Hỗn Nguyên Thôn Thiên quyết ( Cắn nuốt: đấu khí, âm hồn, yêu đan, ma đan tăng cường tu vi cho bản thân. Chú ý: Khi lên Đấu giả mới sử dụng được.)
- Vật phẩm thứ hai: Không gian vật - thử nhiệm ( Nếu đem đan dược vào trong thì trong khoảng thời gian nhất định sẽ được nhân bản vật phẩm. Chú ý: Đan dược sau khi nhân bản tác dụng suy giảm từ 1/3 đến 1/2 và không thể nhân bản bản sao. Vì là mẫu thử nên một ngày chỉ có 3 lần sử dụng, khoảng cách thời gian các lần là hai canh giờ)
- Vật phẩm thứ ba: vật phẩm X thực ra là không có vật phẩm đó. Làm gì có tác dụng nào, tức là ngươi chỉ có hai vật phẩm thôi. Tham vừa.
Cơ Huyền lười so đo với cái hệ thống này, nghe thấy công năng vật phẩm thứ hai liền kinh hỉ, cậu lục người tìm thấy chiếc giới chỉ.
Cắn một giọt máu nhận chủ, tâm niệm vừa động hộp ngọc xuất hiện trên tay.
- Với nó mình không phải sản xuất Tụ khí tán hàng loạt sao. Hắc Hắc, sau đó bán cho đấu giá tiền nào tiêu hết. Giàu to rồi, phát tài rồi.
- Tinh. Hệ thống nhắc nhở kí chủ vì vật phẩm thứ hai chỉ là hàng mẫu nên số lần sử dụng có giới hạn nhiều. Tối đa chỉ có thể sử dụng 200 lần thôi, sau đó nó sẽ biến mất.
Nghe vậy Cơ Huyền có chút buồn, nhưng ngay sau đó cậu lấy lại tinh thần. Không có cái gì là mãi mãi cả, có bao nhiêu dùng bấy nhiêu thôi.
Sau đó Cơ Huyền lấy đan dược đưa gần vào khối lập phương lập.
Vụt.
Lập phương hấp thụ đan dược xong trên đầu hiển thị thời gian, chắc đó là thời gian kết thúc.
Sau khi làm xong mọi việc Cơ Huyền vứt hết mọi thứ về đằng sau rồi đi ngủ.
- Phường thị hi vọng vớt được đồ tốt ở đây.
- Tinh. Kí chủ quả nhiên keo kiệt muốn đồ tốt không đi đấu giá hội lại chạy tới chợ mua.
- Lăn, ngươi cho ta kim tệ sao?
- Tinh. Không phải trong giới chỉ có mấy nghìn kim tệ sao, tha hồ dùng.
- Đồ phá của, có tiền cũng không phải dùng như thế, ok.
- Di, đằng kia có gì mà tập trung đông người thế, ra hóng mới được.
- Tinh. Đồng ý.
Thấy xa có chút đông nên Cơ Huyền tiến tới, biết đâu có đồ tốt có thể vơ.
Từ xa Cơ Huyền nghe thấy tiếng nói.
..........
Gia Liệt Áo cười nói:
- Huân Nhi tiểu thư không cần khách khí, Gia Liệt gia tộc và Tiêu gia đều được liệt vào Ô Thản thành tam đại gia tộc, giữa hai gia tộc tặng nhau vài thứ đồ, không ai có thể nói ra nói vào gì được.......
Tiêu Viêm giật giật tay của Huân Nhi đang ngẩn người nhìn chiếc vòng tay của cậu, có chút không kiên nhẫn nói:
- Rốt cuộc ngươi có muốn hay không? Dù sao thì cũng chỉ mua mất hai ba kim tệ mà thôi.......
- Cảm ơm Tiêu Viêm ca ca.....
............
- Hoá ra là hai kẻ hâm cãi nhau rất không thú vị, thật phí thời gian.
Nói xong Cơ Huyền liền quay đi, mỗi một nữ nhân mà cứ tranh qua tranh lại, mệt. Hơn nữa dù đẹp thế nào cũng mới 15 tuổi, một tên kiếp trước và kiếp này cộng lại cũng hơn 40, còn một tên đã hơn 20, không sợ âu d*m à.
Cơ Huyền đi dạo xung quanh, sử dụng hệ thống tìm đồ tốt.
............
Đi qua vài cửa hàng Tiêu Viêm lúc này mới dừng chân, quay người nhìn một lục sắc tinh thể vẫn còn nhiễm một ít máu, thoải mái thở ra một hơi, cười nói:
- Rốt cuộc tìm được rồi.
Tay vừa vươn ra, Tiêu Viêm định cầm ma tinh lên, bàn tay cứng đờ lại, trong lòng bỗng mọc lên một cỗ cảm giác kì lạ …
Đầu lưỡi liếʍ liếʍ môi, một tay Tiêu Viêm vẫn như trước nắm lấy viên ma tinh, sau đó ánh măt làm như không để ý quét qua xung quanh quán…
Một lúc sau, ánh măt Tiêu Viêm dừng lại tại một khối thiết phiến màu đen bên cạnh ma tinh.
Thiết phiến màu đen nhìn rất là cổ xưa, mặt trên phủ hoa văn, nhưng lại có một ít đất chưa được rửa sạch, nhìn qua rất giống vật phẩm mới được đào từ dưới đất lên.
- Hắc, Tiểu Viêm tử, đem hắc thiêt phiến kia mua đi, đồ tốt đó…
Tại thời điểm Tiêu Viêm vì phản ứng của chính mình mà kỳ quái, thanh âm của dược lão, bỗng nhiên tử trong lòng vang lên.
...........
Cơ Huyền đi dạo một vòng bỗng nghe thấy tiếng máy móc của hệ thống.
- Tinh. Chủ thể phát hiện đồ tốt, ở quán kia.
Cơ Huyền đi theo chỉ dẫn của hệ thống thì thấy Tiêu Viêm và Huân Nhi đang ở đó mua hàng. Tiêu Viêm đang mặc cả hăng say với tên dong binh.
- Tinh. Đồ tốt là hắc thiết phiến kia
Cơ Huyền không để ý tới hai người đó tiến vào quán. Cầm hắc thiết phiến lên.
- Ta biết, ta còn biết nó là Huyền giai sơ cấp cơ, nhưng cần làm thế nào để học. Ta không tính mua nó đâu.
- Tinh. Tốn 20 điểm hệ thống để học. Có đồng ý không.
- Học.
Cơ Huyền vừa đồng ý, liền có vô số thông tin tiến vào trong đầu cậu.
Tiêu Viêm đang hăng say mặc cả bỗng thấy có người động tới món đồ hắn để ý liền, quay phắt ra tìm xem tên nào to gan vậy thì thấy Cơ Huyền đang cầm hắc thiết phiến ngẫm nghĩ.
- Sư phụ, liệu hắn có cảm thấy gì không.
- Ngươi tưởng dễ vậy sao, nếu tuỳ tiện ai cũng cảm nhận được thì nó đã được hốt đi lâu rồi. Nhưng có điều hồn lực của tiểu tử này không tệ, cũng có thiên phú tu luyện đan đạo.
Tiêu Viêm nghe Dược lão nói vậy trong lòng có chút không vui nhưng không nói gì, dù sao thì Cơ Huyền cũng đỡ giúp hắn một kiếm.
Sau khi học xong Cơ Huyền thoái khỏi trạng thái vô thức liền cảm thấy có ánh mắt nhìn mình. Khỏi nhìn cũng biết đó là ai, cậu đặt hắc phiến về vị trí cũ.
Quay ra gật đầu với Tiêu Viêm và Huân Nhi xong tiếp tục đi dạo.
- Tên này thật là không có lễ phép gì cả, chỉ gật đầu cái coi như chào hỏi là xong sao.
- Hắn là thế đó sư phụ người không phải để ý. Hơn nữa hắn cũng không đoạt đồ tốt của chúng ta.
Tiêu Viêm cũng quen rồi, ấn tượng của hắn về Cơ Huyền là không gần gũi với bất cứ ai, mọi thứ luôn ở trạng thái quen biết. Cơ Huyền chưa nhiều một lời bao giờ, khi hắn rơi xuống thạn phế vật cũng chưa thấy Cơ Huyền hùa theo đám người, ngẫu nhiên gặp thì cũng gật đầu coi như chào hỏi.
Huân Nhi nhìn theo lưng của Cơ Huyền như suy ngẫm cái gì đó.
- Huân Nhi... Huân Nhi.
- Tiêu Viêm ca ca có gì không.
- Mọi thứ xong rồi chúng ta đi về thôi.
- Ưm
Tiêu Viêm và Huân Nhi đi ngược lại con đường của Cơ Huyền.
- Con người này thật kì lạ. Cái thứ đen đen đó thú vị vậy sao?
Huân Nhi thầm nghĩ, từ lúc gặp nhau tới giờ Cơ Huyền chưa từng nhìn tới nàng một lần, chỉ chú ý tới cái thứ đen ngòm đó.
Tuy nàng không có ý gì với Cơ Huyền nhưng là nữ nhân còn là nữ nhân xinh đẹp bỗng bị người khác hoa lệ bỏ qua chỉ vì một miếng gạch đen ngòm thì trong lòng cũng có chút khó chịu chứ.