"Bảo bối, mình yêu nhau cũng gần hai năm rồi nhỉ?"
Lê Dạng mặc chiếc váy ngủ hai dây màu trắng ngà, bước đến cạnh giường. Dáng người cô uyển chuyển, đường cong rõ nét, làn da trắng mịn lộ ra một khoảng lớn, bởi vừa tắm xong nên còn ửng hồng nhàn nhạt.
Cô ngồi xuống mép giường, lấy khăn lau mái tóc dài vẫn còn nhỏ nước. Khi hơi nghiêng đầu, khuôn mặt trái xoan tiêu chuẩn liền lộ rõ, dung mạo ngọt ngào yêu kiều, lại thêm hàng lông mày lá liễu dài nhỏ khiến cô toát lên vẻ dịu dàng đậm chất cổ điển.
Chiếc điện thoại vừa đặt lên giường khi nãy bỗng im bặt vài giây, sau đó truyền đến giọng nam khàn khàn, hơi thở gấp gáp: "Ừm, em đã thích chị gần hai năm rồi."
Nghe thấy giọng anh, tay Lê Dạng khựng lại trong chốc lát, rồi môi khẽ cong lên.
Nghĩ đến lý do gọi điện tối nay, cô đang định mở lời thì bên kia lại vang lên tiếng gõ cửa, cắt ngang những gì cô sắp nói.
"Xin lỗi chị, giờ em có chút việc, để sau nói tiếp được không?"
Giọng anh có phần buồn bã và đầy áy náy. Lê Dạng mềm lòng, chẳng trách móc gì, dịu giọng đáp: "Không sao đâu, em cứ lo việc đi."
Dường như đối phương thực sự có chuyện gấp, vì ngay sau lời cô nói, anh lập tức ngắt cuộc gọi.
Lê Dạng cầm điện thoại mở WeChat, nhìn chằm chằm khung trò chuyện một hồi, gõ ra vài dòng rồi lại xóa, cuối cùng chỉ để lại một câu duy nhất rồi nhấn gửi.
Gửi xong, cô cũng chẳng quan tâm nữa, đứng dậy đi sấy tóc.
Sấy tóc xong trở lại giường, cô cầm điện thoại lên kiểm tra xem có tin nhắn trả lời không.
Giáo chủ kẹo ngọt nhà họ Lê: [Bảo bối, mình gặp nhau đi!]
Đối phương không trả lời.
Bị dọa à?
Không thể nào, tên nhóc đó dính người còn hơn ai hết, lại to gan lớn mật, chắc chắn không thể vì thế mà sợ.
Thôi thì đừng dọa mình nữa, có lẽ anh đang bận quá nên chưa kịp xem tin.
Lê Dạng nghĩ vậy, rồi tắt đèn đi ngủ.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, vẫn không thấy hồi âm.
Cô bắt đầu thấy bực bội. Bạn trai nhỏ mỗi ngày đều chào buổi sáng đúng giờ, sao hôm nay lại biệt tăm? Chẳng lẽ còn đang bận?
Chờ đến chiều, vẫn không thấy hồi âm.
Chờ đến tối, vẫn bặt vô âm tín.
Sáng hôm sau nữa... vẫn... không trả lời!
Lê Dạng nắm chặt điện thoại bằng cả hai tay, ánh mắt nhìn chằm chằm vào dòng chữ “Bảo bối” trong danh bạ. Cảm giác hụt hẫng khi biết bản thân bị đùa giỡn, rồi dần chuyển thành tức giận. Cô suýt nữa đã ném điện thoại, nhưng đến giây cuối cùng lại kịp dừng lại.