Tống Mạn nói, lại một lần nữa thu hút sự chú ý của mọi người: “Chúng ta chia tay đi, anh đã ở bên Đường Hiểu rồi. Cô ấy là lần đầu của anh, anh không thể làm tổn thương cô ấy.”
Tống Mạn giải thích: “Tôi sẽ dịch cho các bạn hiểu, câu này có nghĩa là, bạn chỉ là người bị cắm sừng thôi, còn Đường Hiểu mới là người mất đi sự trong trắng. Về chuyện cá nhân của Đường Hiểu, tôi không rõ nên không có ý bình luận.”
“Được rồi, PPT của tôi đã hết, nếu các bạn tò mò về những bằng chứng tôi có thì có thể vào đường link này để tải về, tôi đã cẩn thận sắp xếp tất cả các cuộc gọi, các món quà trong suốt thời gian yêu nhau thành một tập, mong mọi người thưởng thức.”
Nói xong, Tống Mạn mỉm cười với cô giáo đang trợn mắt nhìn mình, rút USB ra.
“À, tiện thể nói thêm một câu, năm ngày trước Đường Hiểu và Quách Duệ trong nhóm đã phát ngôn cùng với những bài viết bôi nhọ tôi trên diễn đàn trường, tôi đều đã chụp lại màn hình hết rồi, mong các bạn sau này nói gì thì hãy cẩn thận một chút.”
Nói xong, Tống Mạn quay lại chỗ ngồi của mình.
Lần này, ánh mắt của mọi người nhìn cô đều giống nhau: “Mẹ ơi, ra đây mà nhìn thiên tài đi!”
Cô giáo đứng trên bục giảng, im lặng một lúc, rồi nói: “Ừm... phần chia sẻ của bạn học này thật sự rất có ý nghĩa, mong các bạn khi yêu đương hãy... cẩn thận một chút.”
Cô giáo vừa nói xong, Đường Hiểu và Quách Duệ ngồi trong lớp không thể chịu nổi nữa, đứng dậy vội vã bước ra ngoài.
Sau khi chuông tan học vang lên, những bạn học trước đó còn đang kìm nén không nói chuyện trong lớp lập tức bùng nổ, một nhóm người vây quanh lấy Tống Mạn, còn có vài ba nhóm nhỏ đang bàn tán về con người Quách Duệ và Đường Hiểu.
Thậm chí có người còn bận rộn đăng đoạn video vừa quay được lên diễn đàn.
Tống Mạn hiếm khi trải nghiệm cảm giác được mọi người vây quanh như sao quanh trăng, có hơi ồn ào.
Đúng lúc đó, bỗng nhiên có người đạp mạnh cửa, âm thanh cực kỳ lớn khiến mọi người trong lớp đều ngoái đầu nhìn về phía cửa.
Đường Hiểu đứng ở cửa, khuôn mặt âm trầm nhìn chằm chằm vào Tống Mạn đang bị vây giữa hàng ghế đầu, giọng lạnh lùng nói: “Tống Mạn, cố vấn gọi cậu đến văn phòng.”
Nói xong, ánh mắt lạnh lùng của cô ta quét qua đám bạn học trong lớp, hừ lạnh một tiếng rồi quay người bỏ đi.
“Thật không biết xấu hổ.” Có người thấp giọng mắng một câu.
Trước đây những người này từng thương cảm Đường Hiểu bao nhiêu, thì giờ sự phản cảm lại càng mạnh mẽ bấy nhiêu.
“Tống Mạn, cậu cẩn thận một chút, tôi nghe nói cố vấn là người nhà của Đường Hiểu đấy.” Một nam sinh hơi mập nhỏ giọng nói với Tống Mạn.
Tống Mạn biết anh ta, đó là lớp trưởng Lưu Dịch của lớp cô.
Cô gật đầu với Lưu Dịch, nói một câu: “Cảm ơn.” Rồi cô xách túi rời khỏi lớp học.
...
Văn phòng cố vấn nằm ở toà giảng đường khác, đi vài phút là tới.
Trong văn phòng, cố vấn Tùng Phương của khoa đang ngồi trước máy tính, không biết đang xem gì. Thấy Tống Mạn bước vào, lông mày bà ta lập tức nhíu lại.
Tống Mạn bước đến bàn làm việc của bà ta, bà nghiêm giọng chất vấn: “Tống Mạn, nghe nói em đã phát biểu những lời lẽ không phù hợp trong lớp học?”
“Em không nhớ mình đã nói điều gì không nên cả, cô nói cụ thể là chuyện gì ạ?” Cô làm vẻ nghi hoặc hỏi lại.
“Em còn không thừa nhận?”
Cố vấn Tùng Phương có vẻ không vui, giọng cao lên: “Hành vi của em đã gây ảnh hưởng rất xấu đến hai bạn Đường Hiểu và Quách Duệ. Là học sinh, nhiệm vụ của em là học tập, chứ không phải dùng mấy thủ đoạn nhỏ mọn, không ra gì với bạn học!”
"Thủ đoạn nhỏ mọn à..."
Tống Mạn cười nhạt, cô nói: “Cái tội này nặng quá, em không dám nhận đâu.”
Tùng Phương tức đến mức đập tay xuống bàn: “Tống Mạn, đừng có cười cợt với tôi.”
“Vậy cô muốn em phải làm gì?”
“Em phải xin lỗi Đường Hiểu và Quách Duệ trước mặt toàn thể lớp.”
“Em không cảm thấy mình làm sai điều gì cả, nên e là không thể đồng ý với yêu cầu của cô.”
“Em nhất định phải đi đến cùng con đường này sao?”
Tùng Phương nhìn chằm chằm Tống Mạn với gương mặt u ám. Bà ta đã xem thường cô học sinh luôn im lặng ít nói này, không ngờ lại có thể gây ra chuyện lớn như thế.