Rõ ràng là mùa hè oi ả.
Nhưng dù trong hay ngoài nhà đều im phăng phắc, tĩnh lặng như không có một sinh linh nào hoạt động.
Ngu Tang Tang im lặng nằm bò bên cửa sổ, nhìn khung cảnh bên ngoài mà nàng không biết nên nói là quen thuộc hay xa lạ.
Nói quen thuộc, là vì trong "ký ức", cảnh vật xung quanh đã trở nên quen mắt.
Dù sao cũng đã sống ở đây tròn mười bốn năm rồi.
Còn nói xa lạ ư? Đối với một nhân viên văn phòng hiện đại chăm chỉ tích cóp, vừa mở mắt đã thấy mình nhập vào thân xác một thiếu nữ xa lạ thì những kiến trúc cổ kính với đình đài lầu các, những ánh linh quang và cảnh tượng siêu nhiên phi khoa học nhưng đậm chất tu tiên này quả thực quá khác biệt so với những tòa nhà cao tầng đã quen mắt.
Giống như bây giờ, Ngu Tang Tang nhìn những tấm bia đá uy nghiêm ngoài cửa sổ đang lặng lẽ xoay tròn trên cao, tỏa ra linh quang. Chúng là những pháp khí kỳ ảo khiến người ta cảm nhận được sự giam cầm và uy nghi. Còn có cả những cây tùng bách xanh tươi cao chọc trời. Nàng hít một hơi thật sâu, nằm bò bên cửa sổ, cảm thấy mình cũng bị hoàn cảnh đồng hóa mà trở nên yên tĩnh hơn.
Mà yên tĩnh cũng không phải là điều xấu.
Rất phù hợp để bản thân còn đang hơi mơ hồ này sắp xếp lại xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nàng là người xuyên không, điều này không cần nghi ngờ.
Dù sao nàng vẫn nhớ rõ ràng từng ngày ký ức của mình ở xã hội hiện đại.
Mà bây giờ nàng cũng mới xuất hiện trong cơ thể này được ba ngày.
Nghe thì ngắn ngủi.
Nhưng đối với cơ thể tên Ngu Tiên Nhi này, trong cuộc đời mười bảy năm ngắn ngủi của nàng ấy, ký ức cần Ngu Tang Tang tiếp nhận và tiêu hóa lại ít đến đáng thương.
Dù sao kể từ khi bị đày đến hoàng lăng yên tĩnh và ít người lui tới này mười bốn năm trước, lại không bao giờ được phép ra ngoài tiếp xúc với thế giới, đổi lại là ai cũng chẳng có nhiều ký ức phức tạp gì.
Nghĩ đến đây, Ngu Tang Tang cụp mắt xuống, cúi đầu nhìn cơ thể thiếu nữ có vẻ yếu ớt mảnh mai của mình, rồi lại im lặng quay đầu nhìn chiếc gương bạc duy nhất trông còn có vẻ đáng tiền trên bàn trang điểm cạnh cửa sổ.
Trong gương bạc phản chiếu một gương mặt xinh đẹp yêu kiều.
Như hoa đẹp soi bóng nước, trong vẻ đẹp lộng lẫy, đôi mày lại ánh lên vài phần ngây thơ và mơ màng của người chưa trải sự đời, được nuôi dưỡng ở nơi không người.