Lộ Dữ trợn tròn mắt, không hề nhận ra mình đã bị đẩy ra ngoài vòng vây. Cô hoàn toàn không thấy rõ chuyện gì đang xảy ra, chỉ nghe thấy có người đang chỉ huy mọi người gọi điện thoại và di chuyển người bị thương.
Một lúc sau, xe cảnh sát và xe cứu thương lần lượt đến, nhanh chóng đưa người bị thương đi, cả chiếc xe thể thao cũng bị kéo đi.
Đám đông hiếu kỳ dần tản đi, mọi người vẫn bàn tán về vụ tai nạn xe này, dù là chiếc xe thể thao mất kiểm soát hay người bị thương đều khiến họ vô cùng phấn khích. Chỉ có Lộ Dữ vẫn đứng im tại chỗ, cô vẫn đang nhớ lại chi tiết tình huống lúc bản thân bị đâm.
Lộ Dữ tự an ủi bản thân rằng vụ tai nạn chắc là do mình tưởng tượng ra, chỉ là cảm giác bị va chạm mạnh vẫn còn lưu lại trong đầu và đang dần rõ ràng hơn.
Cảm giác sợ hãi đó không những không thúc giục cô nhanh chóng rời khỏi hiện trường, ngược lại càng khiến cô do dự không dám tiến lên và chỉ chăm chăm suy nghĩ về cái chết của mình trong vụ tai nạn đó.
Ngay lúc này, cô chú ý thấy dưới gốc cây bị đâm có một thứ gì đó phản chiếu ánh sáng, cô tiến lại gần và nhìn thấy một chiếc điện thoại nằm trên mặt đất.
Đó là chiếc điện thoại đen phổ biến trên thị trường, không mới cũng không cũ, không có vết nứt, có thể là điện thoại của người bị thương vô tình rơi ra khi được đưa khỏi xe. Tình huống lúc đó đông người hỗn loạn, không ai để ý.
Lộ Dữ bật màn hình lên, điện thoại bất ngờ tự mở khóa bằng nhận diện khuôn mặt cô. Hình nền điện thoại là hình mặc định của hệ thống, danh bạ trống rỗng, không có sim, không kết nối mạng, ứng dụng duy nhất là một biểu tượng màu đen, trên đó viết "Undefined".
Thế giới này có gì đó rất kỳ lạ kể từ khi cô đổi tên.
Một cảm giác bất an ập đến, như thể kịch bản học đường vốn tươi đẹp đã biến thành một kịch bản kinh dị, và cô trở thành nhân vật phụ đầu tiên chết vì tò mò. Mặc dù chết rất sớm nhưng ít ra cũng có một cái tên.
Lộ Dữ cảm thấy mình không nên bấm vào ứng dụng này, theo hướng ngược lại của kịch bản kinh dị, cô nên vứt điện thoại, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục sống cuộc sống học hành và làm thêm.
Sau một hồi do dự, đúng lúc cô buộc mình tắt điện thoại thì màn hình hiện lên một thông báo:
[Đã hoàn thành việc xem hiện trường tai nạn xe, nhận được 50 điểm tích lũy.]
Lộ Dữ sững người, ngón tay không tự chủ bấm vào thông báo đó.
Một giao diện vô cùng đơn giản hiện ra, giống như một sinh viên thực tập học lập trình front-end trong một tuần, giữa màn hình hiển thị rõ ràng tên mới của cô:
[Họ và tên: Lộ Dữ.
Nghề nghiệp: Người qua đường.
Cấp độ: Lv1.
Điểm tích lũy: 50/100.
Sức mạnh: 1.
Trí tuệ: 1.
Cảm giác: 1.
Mị lực: 1.
Thể lực: 1.
Nhanh nhẹn: 1.
Kỹ năng nghề nghiệp: Không.
Vàng: 0.]