Bởi vì cậu không có tiền.
“Ẩn mình giữa loài người mà đến một xu dính túi cũng không có.” Giọng Thẩm Quý thoáng chút vi diệu: “Thế này sao gọi là con người đạt chuẩn được?”
“Không ai có thể sống mà không ăn không uống, cũng không mua đồ dùng sinh hoạt cả. Tôi đoán không quá một tuần nữa là cậu ta sẽ bị Trung tâm Phòng chống Ô nhiễm tìm tới cửa thôi.”
[... Không, vẫn tìm việc làm đấy.]
Thẩm Quý hơi bất ngờ.
Kể từ lúc xuyên qua đây, Thẩm Quý đã có ấn tượng cực kỳ rập khuôn về cái tên “Trùm Ô Nhiễm” này.
Tàn bạo, cuồng vọng, điên loạn, tự luyến, cực kỳ tự luyến.
Chỗ ở tạm thời của nó ngoài một cái giường ra thì trống không, vậy mà lại dựng đứng một tấm gương khổng lồ kỳ lạ. Tấm gương rộng hai mét, cao tới trần nhà, từ trên giường mở mắt ra là có thể thấy ngay gương mặt ngái ngủ mơ màng của mình. Trong mắt người ngoài, hành động này rõ ràng là đang tuyên bố “tôi không phải người bình thường”.
Thế đã đành, nó còn cậy mình là nguồn ô nhiễm nên không ăn không uống, không đi siêu thị cũng chẳng ra chợ, không có lấy một lịch sử giao dịch, cũng chẳng tham gia bất kỳ hoạt động giao tiếp nào của con người.
Thẩm Quý cạn lời cực độ, trực tiếp dán cho nó cái mác “kiểu mẫu phi nhân loại”. Vậy mà hệ thống lại bảo nó có tìm việc làm.
“Là việc gì?” Thẩm Quý tò mò.
[Tiểu thuyết không miêu tả quá nhiều những tình tiết vụn vặt thế này, chỉ nhắc đến một câu, nói nó đi làm để tiện cho việc ẩn núp.]
“Đến nơi làm việc ở đâu cậu cũng không biết?”
[Cậu cứ chờ ông chủ gọi điện tới đi.]
Thẩm Quý: “...”
Vô cớ nghỉ làm, thứ chào đón cậu chắc chắn sẽ là quyết định sa thải không thương tiếc, đó mới là quy tắc của loài người.
Ngay lúc chuẩn bị đón nhận thảm họa sa thải này, điện thoại của Thẩm Quý đúng lúc reo lên. Cậu móc điện thoại từ trong túi ra, chú thích “đây là điện thoại của Trùm Ô Nhiễm”. Tên này sau khi trà trộn vào đám đông quan sát một ngày đã xác định điện thoại là vật bất ly thân của mỗi người, thế là liền dùng ô nhiễm để trực tiếp mua hàng 0 đồng một chiếc.
Ấy thế mà chuyện này nó lại làm đúng mới lạ chứ.
Nhìn tên hiển thị trên màn hình, Thẩm Quý kỳ quặc xoa cằm.
“Vật Thể D?”
“Cậu giải thích giúp tôi xem cái tên này nghĩa là gì?”
[Đã bảo là tiểu thuyết căn bản không viết mấy thứ tiểu tiết vụn vặt này, bao gồm cả thói quen dùng từ lặt vặt của trùm phản diện cuối cùng.]
“Sao cậu cái gì cũng không biết thế?”