Không Phải Em Không Yêu

Chương 3

Editor: Ngọc Diễm Hepc.

Thời điểm Thiệu Tây Bội chạy tới ‘Mộc Cách’, cửa cũng đã sớm có phụ tá của Phó Chính chờ, thấy cô tới liền vội vàng tiến lên nghênh đón cô.

“Thiệu tiểu thư, Phó thiếu đã đợi ở bên trong rất lâu rồi.” A Kiệt hơn ba mươi tuổi đi theo bên người cô, một đường trấn định mở đường giúp cô tầm mắt cũng liếc qua đám đàn ông bên trong.

Trong quán rượu hò hét ầm ỉ, âm nhạc làm cho Thiệu Tây Bội rất đau đầu, cau mày gật đầu đi theo hướng anh ta tới một gian phòng ở giữa.

Thời điểm mở cửa liền nhìn đến bóng dáng Phó Chính mặc tây trang màu đen mạnh mẽ rắn rỏi tựa vào bên quầy bar, nắm một cây một cây thuốc lá hút, khói lượn lờ chỉ cảm thấy bên mặt anh ta lạnh lùng làm cho không người nào không sinh sợ.

Ngay cả A Kiệt sau khi dẫn người tiến vào thì vội vàng lui ra ngoài cửa canh giữ, đang lúc Thiệu Tây Bội thoáng nhìn trong phòng, một người phụ nữ vóc dáng cực tốt đang bụm mặt ngồi ở trên ghế sa lon khóc nhẹ nhàng giống như hoa lê đẫm mưa.

Thiệu Tây Bội thấy tràng cảnh này, cả người lạnh lẽo, ánh mắt nhẹ nhàng nhìn Phó Chính một cái, sắc mặt anh ta căn bản không thay đổi, chỉ nhàn nhạt nhìn cô.

Thời điểm cô nhận được điện thoại thật ra thì căn bản cũng không biết trong miệng anh ta nói ‘cô ấy’ là ai, nhưng dứt khoát hỏi cũng không hỏi, mấy bước đi tới trên ghế sa lon bên cạnh của người phụ nữ kia.

“Tôi phải lập tức về nhà rồi, nhưng trước tiên cùng cô đi xét nghiệm mang thai.” Giọng điệu cô rất nhạt, bỗng chốc người phụ nữ kia nghe được một giọng nữ còn chưa có phản ứng kịp, bộ mặt kinh ngạc ngẩng đầu lên.

Lần này, đến phiên Thiệu Tây Bội thở hốc vì kinh ngạc rồi, trên mặt người phụ nữ trước mắt nước mắt chưa khô cũng đẹp khiến cho người ta kinh hãi, cũng không phải là ngày ngày đều có thể ở trong TV thấy nữ minh tinh trẻ đẹp Lật Hâm này.

“Cô là ai?” Lật Hâm lập tức liền dừng lại tiếng khóc, con mắt mang địch ý nhìn tới trước Thiệu Tây Bội.

“Tôi là ai cũng không quan trọng, trong bụng cô có đứa bé là của anh ta?” Thiệu Tây Bội thu kinh ngạc, nhàn nhạt nhìn cô ta.

Những lời này mới vừa nói xong, Phó Chính bên kia liền cười lạnh một tiếng, trong phòng bao rất an tĩnh, mặt khác hai người cũng đều nghe được, trên mặt Lật Hâm lại mang tới nét mặt một bộ mưa gió sắp đến, “Phó Chính, anh nghĩ quỵt nợ sao?”

Ngón tay Thiệu Tây Bội bấm vào lòng bàn tay ép buộc mình trấn định lại, sắc mặt có chút khó coi không nhúc nhích nhìn tới vách tường phía trước, Phó Chính trầm mặc một hồi, dập tắt khói đi tới nhìn Lật Hâm không kiên nhẫn nói câu nói đầu tiên của tối nay, “Theo như cô nói chỉ cần mỗi khi cùng tôi ăn cơm xong thì phụ nữ đều sẽ mang thai?”

Trong hốc mắt Lật Hâm lập tức lại tuôn ra nước mắt, đột nhiên từ trong bao rút ra một cây que thử thai hướng về phía anh ta nói, “Bằng chứng đều ở đây tôi không đùa, bằng không đứa bé này là của ai?!”

Lúc này Thiệu Tây Bội đứng ở bên cạnh bọn họ đã không có biện pháp nghe tiếp nữa, mặt không thay đổi lui về phía sau mấy bước, Phó Chính nhìn cô một cái, một phen liền kéo cô đi ra bên ngoài, Lật Hâm kinh hô một tiếng, Phó Chính mạnh mẽ mở cửa phòng ra để A Kiệt đi vào, chỉ vào lật Hâm nói với anh ta, “Anh lập tức đi tìm luật sư tới nói chuyện với cô ta.”

Thiệu Tây Bội không làm rõ được tình huống, bị anh ta vững vàng tóm lấy cánh tay kéo ra phòng, tay áo bị anh ta kéo tới quần áo cũng cả nông rộng rồi, đến quầy rượu bên ngoài Phó Chính nhìn cô một cái, đôi mắt sâu sắc, không nói hai lời cởϊ áσ khoác trên người mình xuống liền rồi phủ vào trên người cô.

Thời điểm xe dừng ở cửa nhà Thiệu Tây Bội thật sự là không nhịn được rồi, cau mày hỏi anh ta, “Anh hôm nay gọi tôi tới làm gì? Tám giờ đúng?”

Phó Chính tay chống tay lái, hình dáng lạnh lùng ở dưới ánh trăng càng thêm rõ ràng, “Trước đó em đang làm gì?”

“Đại học A, đang cùng học sinh mới dự tiệc.” Cô nhìn ngoài cửa sổ, trong mắt dần dần nổi lên một tấm lụa mỏng y hệt sương mù, hồi lâu nhỏ giọng nói, “Cô ta thật không có mang thai? Ba anh hiện tại cầm quyền, nếu như cô ta thật muốn vạch mặt, anh......”

“Thiệu Tây Bội, thời điểm khóc không cần nói.” Phó Chính đưa tay qua cầm mặt của cô, nhìn mắt cô hồng hồng, nhíu nhíu mày, “Tôi không động vào xe nhà nước.”

Cô nhìn ánh mắt của anh ta, trầm mặc một hồi lui ra khỏi tay của anh ta, đột nhiên cười nhạt, “Nói nghệ sĩ thông minh cùng dáng bên ngoài tỷ lệ nghịch thật là đúng, cô ta còn muốn giữ lại anh, cũng không phải ngu đến mức có ý đồ lại dùng tới đứa bé.”

Anh ta không có nói chuyện, chỉ trầm mặc nhìn cô, hồi lâu dời ánh mắt đi, nhỏ giọng nói, “Em đi lên đi.”

“Phó Chính, về sau loại chuyện này anh không cần kêu nữa tôi tới đây, tôi không muốn xem, cũng không muốn biết.” Lúc cô muốn xuống xe quay đầu lại nhìn anh ta, giọng điệu có chút cứng rắn, “Vô luận rốt cuộc là anh có bao nhiêu phụ nữ muốn nhảy lầu, muốn sanh non, muốn bức hôn, anh không cần để cho tôi biết nữa, cuộc sống của tôi không còn buồn chán, cũng không có vô ích đến mỗi ngày muốn làm bác gái nhận giúp hòa giải.”

Cô khép lại cửa xe xoay người liền đi lên lầu, Phó Chính nhìn bóng lưng cô hơi cứng ngắc biến mất ở trong cao ốc, hồi lâu, mặt không thay đổi một cước đạp chân ga lên.

......

Lúc Thiệu Tây Bội về đến nhà lại cảm thấy bụng dưới đau nhói từng cơn, lông mày cô vừa nhíu bước mấy bước vào phòng vệ sinh, tiện tay rút băng vệ sinh trong ngăn kéo.

Quả nhiên dì cả đến, cô phiền não hết sức vẫn là thở phào nhẹ nhỏm, lần trước đầu óc hồ đồ chưa uống thuốc ngừa thai, may mắn là không có.

Ra khỏi phòng vệ sinh cô chỉ cảm thấy từ trong ra ngoài mệt mỏi, nhắm mắt lại ngửa mặt nằm ở trên giường nghỉ ngơi không bao lâu liền bị chuông điện thoại đánh thức.

“Bội Bội.”

Nghe giọng nói này Thiệu Tây Bội sững sờ, có chút chần chờ hỏi, “...... Tiêu An?”

Đầu kia truyền đến mấy tiếng cười khẽ, dịu dàng trả lời, “Làm phiền đến em nghỉ ngơi?” Cô vội vã phủ nhận, xoay người ngồi dậy.

“Tháng này liên tục làm nhiệm vụ, hôm nay mới vừa trở lại.” Tiêu An tựa vào bên cửa sổ, trên mặt tuấn tú đầy sâu sắc là nhàn nhạt độ ấm

Hai người tán gẫu mấy câu, anh ấy nhỏ giọng nói ra, “Ngày mai tôi sẽ trở về, không trở lại nước Mỹ nữa.”

Thiệu Tây Bội che điện thoại suy nghĩ một chút, “Vậy tôi và Dung Tiện cùng đi đón anh, có cần anh tôi cùng Ngôn Kỳ không?”

Tiêu An ho nhẹ một tiếng, âm thanh có chút bất đắc dĩ, “Chỉ em với Dung Tiện, chuyện ở đồn cảnh sát đã đủ làm bọn họ bận rộn rồi, lại nói việc Dung Tiện cùng Ngôn Kỳ vừa đυ.ng đến đã cấu xé, vẫn là không muốn mất mặt ở sân bay.”

Cô cười gật đầu nói được, anh ấy nghe ra trong giọng nói của cô mệt mỏi, liền tỉ mỉ dặn dò cô sớm nghỉ ngơi một chút.

Đợi anh cúp thủ hạ ở một bên liền lập tức đi lên nhận lấy điện thoại trên tay và đổi lại quần áo, cung kính mà sùng bái nói, “Đội trưởng, buổi tối có lễ chúc mừng anh không đi sao? Nếu không phải là anh, trùm buôn thuốc phiện kia nào có nhanh như vậy sa lưới, hôm nay mấy tiểu nhân cũng đều tranh nhau muốn chuốc say anh!”

Tiêu An lắc đầu một cái, cởi thắt lưng phối súng xuống để ở một bên, “Hôm nào tôi lại bồi các cậu uống..., giúp tôi đặt vé máy bay trở về thành phố S, hiện tại tôi muốn đi.”

Lập tức nghĩ đến có thể nhìn mặt người ngày nhớ đêm mong tâm trạng chính là không nói nên lời một hồi run sợ, anh ấy nóng lòng trở về, ngay cả đi bộ bước chân đều không yên.

****

Lúc này một người nóng lòng trở về cũng không chỉ có Tiêu An, Đơn Cảnh Xuyên đứng ở bên cạnh cái hồ, nhìn cô gái nhỏ thấp đối diện khí thế hung hăng, chân mày càng nhăn càng sâu.

“Tôi cho anh biết Đơn Cảnh Xuyên, đừng cho là tôi thật sự không dám vạch tội anh, mặc dù anh không ghi chép thêm cho tôi trên hồ sơ ở đồn cảnh sát, ngày thứ hai anh phái hai bảo vệ tìm được trường học của chúng tôi đến đưa cái ô tôi bỏ quên là có ý gì?” Lông mày Cố Linh Nhan dựng lên, một khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn chôn ở trong tóc ngắn màu đen nhìn qua thật nổi bật, “Thời điểm hai khốn kiếp đưa cái ô còn làm một bộ nét mặt ‘cô chính là một tội phạm đang bị cải tạo’, cả người trong phòng học kể cả thầy giáo đều nhìn tôi bàn luận xôn xao!”

“Nhất định anh phải nói rõ chỗ này?”Anh nhìn cô ấy, từng chữ từng câu chỉ ra, “Tôi có thể nói rất rõ ràng cho cô biết, không phải là tôi phái bọn họ đưa tới.” Anh cau mày, “ Bây giờ rốt cuộc cô muốn thế nào?”

Hai người bọn họ căn bản liền nhận thức cũng không nhận ra, lần đầu tiên gặp mặt là đối chọi, lần thứ hai gặp mặt là đúng súc tích, anh một đấng mày râu 30 mỗi lần gặp thì bị một cô gái nhỏ mới lớn chỉ vào mũi mắng tuyệt đối không phải là chuyện tốt gì, hôm nay nếu lại không giải quyết được, anh thật nên nhốt mình vào phòng tạm giam rồi.

“Tôi không muốn như thế nào.” Cố Linh Nhan khinh thường hừ một tiếng, “Thuần túy xem anh khó chịu mà thôi, cả ngày làm bộ dạng như người khác nợ anh ba trăm vạn, tôi thật đúng là hoài nghi loại như anh chỉ biết khi dễ con gái cậu nhóc lông vàng có thể đến giúp dân chúng gấp cái gì à?”

Đơn Cảnh Xuyên trầm mặc nhìn cô một hồi, nắm quyền đi từng bước về phía trước.

“Con mẹ nó! Anh muốn làm gì!” Người này mới vừa rồi còn ngạo mạn nóng nảy sẽ biết, tên khốn kiếp này sẽ không xuống tay đối với phụ nữ được đi?

“Tôi chưa từng gặp qua ai giống như cô vậy cô gái không có giáo dục.” Đơn Cảnh Xuyên híp mắt nhìn cô ấy chằm chằm, không nhanh không chậm nói: “Tại sao anh có thể có tâm tính hận đời như vậy?”

Từ nhỏ anh tiếp nhận hoàn cảnh giáo dục nghiêm khắc, ý chí kiên cường và giàu lòng hi sinh trong bộ đội cũng là chính sách,cô gái tiếp xúc được không phải dịu dàng hiền lương thục đức đúng là bực bội, chưa từng đυ.ng phải một cô gái vừa gặp không nói hai lời liền cùng anh kết thù oán.

Khí thế Đơn Cảnh Xuyên toàn bộ khai hỏa dáng vẻ đúng là rất đáng sợ, gương mặt tuấn tú nghiêm túc xanh mét, lúc nói chuyện không nhanh không chậm, Cố Linh Nhan bị anh nhìn chằm chằm một thân mồ hôi lạnh chảy ra, hồi lâu không phục lui về sau một bước nói: “Tôi cũng vậy chưa từng gặp qua người giống như anh thái độ đối với con gái thật xấu xa!”

Những lời này vừa dứt, cô ấy đột nhiên một cước đạp lên một hòn đá nhỏ trên đất, bởi vì vừa mới mưa, bàn chân còn là trơn trợt, tóc gáy Cố Linh Nhan dựng lên, không còn kịp nữa thét chói tai, cũng đã “Thở phù phù” một tiếng ngửa mặt ngã về phía sau hồ nước nhân tạo của trường học

“Anh còn nói thái độ anh đối với con gái không ác liệt?!!” Bầu trời đêm của đại học A quanh quẩn một tiếng kêu thảm thiết bén nhọn, toàn thân Cố Linh Nhan ướt đẫm từ trong hồ bò lên, cặp mắt đỏ bừng chỉ vào Đơn Cảnh Xuyên hình như anh còn chưa có tỉnh hồn lại, “Tôi cho anh biết, anh xong đời!”

Hai anh em Ngôn Kỳ cùng Ngôn Hinh gian xảo anh đẩy tôi một phen tôi đẩy anh một thanh, biểu hiện trên mặt hai người ngồi ở trên bàn ăn tựa như ca diễn không ngừng thay đổi.

“Nhan Nhan, cô có nghiêm trọng không? Sẽ không bị cảm chứ?” Hồi lâu, Ngôn Hinh vỗ vỗ người đang ngồi bên cạnh đã đổi một bộ quần áo, nhưng Cố Linh Nhan tóc vẫn là ướt sũng, cẩn thận từng li từng tí hỏi.

“Không có, chuyện gì.” Cố Linh Nhan từ trong kẽ răng nặn ra mấy chữ, dùng ánh mắt lăng trì ngồi ở đối diện Đơn Cảnh Xuyên, “Vô cùng tốt.”

Lúc này Ngôn Kỳ thật sự nhịn không được rồi, đang túc nghiêm mặt ăn cơm rồi kéo Đơn Cảnh Xuyên về phía sau, ghé vào bên lỗ tai anh nhỏ giọng nói, “Nồi, thời điểm con gái người ta rơi trong hồ anh ở đấy làm gì? Anh đẩy cô ấy à?”

Sắc mặt Đơn Cảnh Xuyên không thay đổi, nhíu nhíu mày, “Làm sao có thể?”

“Vậy anh làm gì cô ấy không sót một phen vậy?” Ngôn Kỳ hình như là không thể tin, trợn to hai mắt nhìn hắn, “Cô gái là nhân tài mười tám tuổi, anh ở đây cùng cô ấy so đo cái gì?”

“Là tôi không có phản ứng kịp, cũng không cùng cô ấy so tài.” Đơn Cảnh Xuyên để đũa xuống, kể đơn giản chuyện ngày đó cho Ngôn Kỳ một chút, Ngôn Kỳ sau khi nghe xong suy nghĩ một chút, đối với người anh em của mình lắc đầu một cái, “Anh làm như cô ấy là thủ hạ lính đặc biệt của anh à? Nào có người dùng cái loại giọng điệu này cùng con gái nói chuyện, còn nữa, trong bộ đội lúc mỗi lần anh huấn luyện điều tra đều là quan trọng nhất, kéo người anh đều không phản ứng kịp?”

“Tôi không giống anh.” Anh lông vàng khinh bỉ liếc Ngôn Kỳ một cái, “Thời điểm ở bộ đội anh kéo một nữ nhân binh không buông tay chuyện đó tôi không làm được.”

Mặt Ngôn Kỳ của lập tức xanh lá, ho nhẹ mấy tiếng, lập tức nói sang chuyện khác, “Cơm nước xong anh đưa cô ấy trở về túc xá, cô ấy mới vừa một thân ướt ngay cả tiết mục cũng không có lên, bị nhóm thầy giáo hung hăng phê bình một chặp, nói chuyện với người ta giọng điệu tốt một chút.”

Đơn Cảnh Xuyên nhìn mặt Cố Linh Nhan đối diện một chút anh thân thiết bới thịt ra, hồi lâu vẫn gật đầu một cái.

Hết chương 3.