Trù Thần Chốn Giảng Đường

Chương 5

Không giống như thế giới nơi cô từng sống, địa vị xã hội của phụ nữ rất thấp, mười tám tuổi mà chưa kết hôn sẽ bị người đời chế nhạo. Cô hai mươi tám tuổi vẫn chưa lấy chồng, sớm đã quen với những lời đàm tiếu. Theo cô được biết, ở thế giới này, hai mươi tám tuổi vẫn còn là con gái, cô thực sự ngưỡng mộ điều đó.

Sáng sớm hôm sau, Diệp Điềm cùng bạn cùng phòng cố ý đến nhà ăn số hai dùng bữa sáng. Sau đó, các bạn lên lớp, còn cô thì đến phòng công tác sinh viên để lo liệu chuyện làm thêm.

Diệp Điềm mua một chiếc bánh bao và một bát cháo trắng. Không ngoài dự đoán, đồ ăn ở nhà ăn số hai cũng chẳng khá khẩm hơn là bao, cháo thì nấu bằng cơm thừa pha thêm rất nhiều nước, đun qua loa cho xong chuyện. Bánh bao tuy to nhưng nhân bên trong chỉ bé bằng móng tay cái, lại còn khô khốc, nhưng cô vẫn nghiêm túc ăn hết.

Triệu Ngọc thầm nghĩ, sao Diệp Điềm lại giống tiểu thư khuê các thế nhỉ, ăn một cái bánh bao mà cũng tao nhã, xinh đẹp đến vậy. So sánh một chút, cô thấy mình thật thô kệch.

Thầy giáo phụ trách công tác sinh viên là một thầy giáo trẻ, trông như mới tốt nghiệp không lâu. Thầy giới thiệu các vị trí làm thêm, ngoài nhà ăn ra thì còn có vị trí trực phòng máy tính, còn thư viện thì đã có người nhận rồi. Vừa nghe Diệp Điềm chọn nhà ăn, thầy tỏ ra vô cùng kinh ngạc: "Em chắc chắn không làm ở phòng máy tính mà muốn làm ở nhà ăn sao? Công việc ở đó khá là mệt đấy, mà trông em lại gầy yếu thế này." Thầy có chút lo lắng.

Diệp Điềm mỉm cười gật đầu chắc nịch. Thấy Diệp Điềm không có vẻ gì là miễn cưỡng, thầy giáo đành bắt đầu làm thủ tục cho cô, còn ghi lại số tài khoản ngân hàng để sau này tiện chuyển lương hàng tháng.

"Sau khi về, em ra bệnh viện gần đây lấy máu làm cái giấy khám sức khỏe nhé. Làm việc ở nhà ăn thì cái này là bắt buộc."

Thầy giáo trẻ lại dặn dò thêm: "Đúng rồi, lúc em đến nhà ăn thì mang theo một bản thời khóa biểu của kỳ này để tiện cho việc xếp ca."

"Vâng ạ, em cảm ơn thầy."

Diệp Điềm cảm ơn rồi rời khỏi phòng công tác sinh viên, trực tiếp đi theo bản đồ hướng dẫn, cuốc bộ nửa tiếng đồng hồ đến bệnh viện gần đó lấy máu.

Đến quầy tư vấn của bệnh viện, cô mới biết quy trình cụ thể. Đầu tiên là đăng ký số, sau đó mới đóng tiền, lấy máu rồi chờ kết quả. Cũng may chỉ xét nghiệm máu đơn giản, không đắt lắm, tính cả phí đăng ký, tổng cộng hết hai mươi lăm tệ.

Đợi nửa tiếng, sau khi lấy được phiếu kết quả xét nghiệm từ máy quét tự động, Diệp Điềm lại một lần nữa cảm thán sự tiện lợi, nhanh chóng của thế giới này, đồng thời kinh ngạc trước sự tiến bộ của khoa học kỹ thuật và y học nơi đây.

Trên đường trở về trường, cô thấy ven đường có một chiếc xe đẩy nhỏ bán một món ăn vặt gọi là mì lạnh xào, có hai, ba người đang xếp hàng mua. Cô chưa từng nghe nói đến món này ở thế giới của mình, có chút tò mò nên tiến lại mua một phần. Năm tệ một hộp cũng không đắt, vừa hay mang về làm bữa trưa.

Về đến ký túc xá, Diệp Điềm thấy cô bạn cùng phòng tên Lê Duyệt cũng đã về. Lê Duyệt cao hơn Diệp Điềm một chút, khoảng một mét bảy mươi, vóc dáng cực chuẩn, có thể nói là "lồi lõm quyến rũ", người cũng xinh đẹp rạng rỡ, phóng khoáng, nghe nói có hy vọng được chọn làm hoa khôi khóa mới.

Lê Duyệt niềm nở chào hỏi Diệp Điềm, còn chia trái cây mang từ nhà lên cho mọi người cùng ăn. Những quả đào cô mang đến vừa to vừa hồng, trông vô cùng hấp dẫn, những chùm nho xanh hạt cũng rất to, căng mọng nước, phủ một lớp phấn mờ như sương, nhìn qua đã biết rất ngọt.