Đại thiếu gia tập đoàn Lâm thị mất tích nhiều năm lần đầu lộ diện. Rốt cuộc là báu vật trở về hay con riêng được thừa nhận?
Tiêu đề gây chiến của các tài khoản marketing câu view quả thực không từ thủ đoạn nào.
Khi Diêm Tiêu mang theo mình đầy bụi bẩn và mùi ngựa từ chuồng trở về, vừa hay nghe thấy đồng nghiệp đang tranh luận gay gắt, bàn tán chuyện phiếm mà cứ như đang nghiên cứu học thuật.
Cậu chỉ dựng tai nghe ngóng hai câu, không định tham gia.
“Tập đoàn Lâm thị, tòa nhà cao nhất ở khu thương mại ven biển phía đông thành phố là của nhà họ đúng không? Không dám nghĩ có ba mẹ giàu có sung sướиɠ đến mức nào!”
Diêm Tiêu không tham gia không phải vì không hòa đồng mà là đại thiếu gia nhà họ Lâm đang ở trung tâm cơn bão tin đồn, người bị nghi là con riêng, không ai khác chính là Diêm Tiêu, người sắp bị mùi phân ngựa ngâm đến nơi rồi!
Vốn dĩ chỉ là một người huấn luyện ngựa bình thường, thời gian trước lại gặp vận may chó ngáp phải ruồi.
Cậu vậy mà lại là thiếu gia thật bị thất lạc của gia đình hào môn!
Nhưng khác với cảnh nhận người thân nước mắt lưng tròng của những nhà khác, ba mẹ ruột lạnh lùng đưa ra một tờ giao dịch năm triệu tệ đổi lấy việc cậu đi chăm sóc một người đàn ông ngồi xe lăn.
Má nó, cậu đâu phải hộ lý, sao…
Bao nhiêu? Năm triệu tệ!
Tính theo kiểu bị thương gân cốt mất trăm ngày, một ngày là năm mươi ngàn tệ, cậu có cật lực hốt phân ngựa, bị ngựa đá cũng phải bốn mươi năm mới kiếm được!
Do dự thêm một giây nữa là bất kính với năm triệu tệ này!
Chỉ là làm bảo mẫu riêng thôi mà, Diêm Tiêu vui vẻ nghĩ, thiếu gia chỉ cần vẫy tay, lão nô lập tức xuất hiện lấp lánh ngay!
Công việc béo bở ngay trước mắt.
Diêm Tiêu xin quản lý trại nuôi ngựa cho nghỉ phép dài hạn, sau khi dọn dẹp xong chỗ làm việc của mình, vừa hay gặp quản lý đi tới, quản lý thuận miệng hỏi: “Tình hình "Chiến Phủ" thế nào rồi?”
“Chiến Phủ” là một con ngựa đua Diêm Tiêu tiếp quản mấy tháng trước, bị thương trong cuộc đua, gãy xương ở chân sau. Tính tình con ngựa này nóng nảy ương bướng nhưng đến tay Diêm Tiêu lại trở nên ngoan ngoãn phục tùng, vết thương cũng gần như lành hẳn.
Công việc của Diêm Tiêu cũng đã sắp xếp xong xuôi, cậu nói sơ qua tình hình rồi cẩn thận dặn dò tỉ mỉ.
“Bảo người sau này tiếp quản đổi dây cương ngắn hơn, dắt nó đi chậm rãi thôi, không được đi nhanh, càng không được để nó chạy lung tung, nếu không xương vừa lành sẽ lại hỏng mất.”
Quản lý vỗ vai Diêm Tiêu, giọng đầy khen ngợi: “Xem ra vẫn là cậu có cách đối phó với những thứ ương bướng, cậu đi rồi, tôi không biết họ có kiểm soát được con ngựa đó không nữa.”
Đây không phải là lời khách sáo.
Từ nhỏ Diêm Tiêu đã lớn lên cùng ngựa, trong việc chăm sóc và huấn luyện ngựa quả thực là một thiên tài, cậu cười nhận lấy sự công nhận này.
Nếu sau này chăm sóc vị “năm triệu tệ” kia cũng dễ dàng như bây giờ thì tốt biết mấy!