Nhận Nhầm Người, Ta Trở Thành Thẩm Thẩm Của Phu Quân Cũ

Chương 3

Diệp gia trải qua ba triều đại, nhưng do quan trường đầy rẫy biến động, đến đời Diệp lão thái gia, địa vị của Diệp gia trong triều đã không còn được như xưa, càng không được hoàng thượng trọng dụng.

Mãi cho đến khi Diệp Thầm thi đỗ Trạng Nguyên, danh chấn kinh thành.

Ai nấy đều cho rằng Diệp gia sẽ một bước lên mây, nhưng không ai ngờ rằng, trong buổi thi đình, tiên đế lại chỉ trích bài văn mà ngay cả chủ khảo cũng hết lời khen ngợi là sáo rỗng, hoa mỹ, chỉ được cái nhanh, nặng nhẹ đảo ngược.

Mọi người lúc này mới hiểu ra, tiên đế vốn dĩ không ưa gì Diệp gia.

Diệp Thầm chỉ đỗ nhị giáp, sau khi vào Hàn Lâm Viện được hai năm, lại bị điều đến một vùng quê hẻo lánh.

Từ đó, ai nấy đều chờ xem Diệp gia lụi bại.

Biến cố xảy ra khi tiên đế bị thích khách đâm trọng thương, đúng lúc biên cương có biến, thái tử dẫn quân đi trấn áp nhưng lại bặt vô âm tín, hoạn quan Cửu Thiên Tuế lại tư thông với quý phi âm mưu tạo phản, trong cơn nguy khốn, Dụ Vương đã dẫn quân dẹp loạn, ổn định triều cương.

Binh mã của Dụ Vương tiến vào hoàng thành, và người đi theo sau lưng Dụ Vương chính là Diệp Thầm!

Khi đó, tiên đế đã hấp hối, thái tử vẫn biệt vô âm tín, mà các hoàng tử khác đều còn quá nhỏ, không ai có thể kế vị, vì vậy, tiên đế đã truyền ngôi lại cho Dụ Vương, tức đương kim thánh thượng.

Diệp Thầm được phong làm thái sư, kiêm Lại bộ thượng thư, Văn Hoa điện đại học sĩ.

Diệp Thầm không hề chớp mắt, bước thẳng về phía trước. Dương Bỉnh Ngật, thị vệ thân cận của hắn theo sát phía sau báo cáo công việc.

Đợi đến khi hai người đi khuất, Ngô quản sự mới dám đứng thẳng người dậy.

Xe ngựa đã đậu sẵn ở ngoài phủ, Diệp Thầm vừa bước lên xe, vừa liếc mắt thấy Diệp Nam Dung đang phi ngựa tới.

Diệp Nam Dung không ngờ lại gặp Diệp Thầm ở đây, vội xuống ngựa, ném roi cho hạ nhân, tiến lên chắp tay: "Lục thúc."

Diệp Thầm ừ một tiếng, ngửi thấy mùi rượu trên người y, liền hỏi: "Đi đâu về vậy?"

Ánh mắt Diệp Nam Dung khẽ dao động, ngước lên nhìn đôi mắt bình thản của Diệp Thầm, trong lòng càng thêm bất an.

Lục thúc tuy chỉ hơn y bảy tuổi, nhưng lại là người mà y kính trọng nhất, đồng thời cũng là người mà y sợ hãi nhất.

Diệp Nam Dung khẽ nói: "Mấy người bạn mở tiệc chúc mừng, nên cháu phải đến ứng phó."

Diệp Thầm gật đầu, nói: "Đừng quên hôm nay là ngày gì."

Nói rồi hắn bước lên xe ngựa.

Diệp Nam Dung nghiến răng, cố nén sự bực bội trong lòng, vọng theo chiếc xe: "Lục thúc yên tâm, cháu biết rõ."

Xe ngựa lăn bánh trên con đường lát đá xanh.