Nam Chính Truyện Cưỡng Chế? Cô Không Cần, Tôi Cần!

Quyển 1 - Chương 5

“Vâng.”

Trợ lý sững người trong chớp mắt, nhưng với tố chất nghề nghiệp đã nhanh chóng bình tĩnh lại, lập tức ghi chú yêu cầu này vào danh sách công việc ngày mai.

Sau đó, hai người tiếp tục xác nhận lịch trình và công việc chi tiết cho ngày tiếp theo. Khi trợ lý rời khỏi văn phòng, nơi rộng lớn ấy chỉ còn lại một mình Lệ Triều Uyên.

Anh ta bước đến trước cửa kính sát đất, nhìn xuống thành phố A hoa lệ dưới ánh đèn ngập tràn.

Nơi đây phồn hoa rực rỡ như tên gọi. Ngàn vạn ngọn đèn, tựa như những đốm sáng lặng lẽ trôi vào đáy mắt Lệ Triều Uyên.

Anh ta nghĩ, có lẽ mình thật sự thích ly trà ấy.

Thích vì hương rất thơm.

*

Nửa đêm, trợ lý đang ngủ thì điện thoại reo vang. Là tổng giám đốc.

“Gửi cho tôi hồ sơ của cô ấy. Còn nữa, lương tháng này của cậu tăng gấp đôi.”

“Vâng, thưa sếp.”

Tốc độ của trợ lý cực nhanh, chỉ một lúc đã lấy được sơ yếu lý lịch khi mới vào làm của Ôn Nhiễm, kèm cả thông tin cá nhân sau khi cô bổ sung từ bộ phận nhân sự. Tất cả đều được chuyển đến cho Lệ Triều Uyên.

Nhưng lạ ở chỗ, trong toàn bộ tài liệu lại không có tấm ảnh nào của Ôn Nhiễm.

Có lẽ do hồ sơ quá xuất sắc nên phòng nhân sự mới phá lệ tuyển dụng mà không yêu cầu ảnh chăng?

Trợ lý gửi xong dữ liệu, xác nhận tổng giám đốc đã nhận được, liền lăn ra ngủ tiếp, không hề biết rằng vị sếp của mình đã cầm chồng tài liệu chỉ vài trang đó, lật đi lật lại xem đến mấy chục lần.

*

Cùng lúc đó, Hạ Tâm Nhi trọng sinh, đang gọi điện thoại cho bạn trai đang công tác ở xa. Hai người trò chuyện suốt đêm, đến gần sáng mới ngủ.

Chưa chợp mắt được bao lâu, chuông báo thức đã vang lên đúng giờ, nhắc nhở cô ấy phải chuẩn bị đi làm.

Ban đầu đã quyết định từ chức, nhưng khi ngồi dậy, suy nghĩ một hồi, Hạ Tâm Nhi vẫn rửa mặt thay đồ, chuẩn bị đến công ty.

Tạm gắng thêm mấy ngày nữa vậy!

Cô ấy tự an ủi mình như thế. Đợi đơn xin nghỉ việc được phê duyệt, cô ấy sẽ không còn phải sống trong sợ hãi và chán nản mỗi ngày nữa.

*

Thành phố phồn hoa vào buổi sáng đã đông đúc tấp nập. Dù vừa mới trọng sinh trở lại, Hạ Tâm Nhi vẫn không chọn đi tàu điện ngầm mà gọi xe. Nhưng đến dưới lầu công ty thì đã là 8 giờ 56 phút.

Khi nhìn thấy cánh cửa thang máy sắp khép lại, cô ấy lập tức hét lên: “Khoan khoan! Chờ tôi với!”

Ai đó trong thang máy đã nhấn nút giữ cửa, giúp Hạ Tâm Nhi kịp bước vào.

“Cảm…”

Cô ấy quay người định nói lời cảm ơn với người giữ cửa, nhưng khi ánh mắt bắt gặp Lệ Triều Uyên đang đứng phía sau, lời cảm ơn lập tức nghẹn lại nơi cổ họng.