Editor: Mai Tuyết Vân
[Cô thích Thích Hà sao?] Sưu Thần Hào cẩn thận dè dặt hỏi Phồn Tinh.
Ngàn vạn lần đừng thích, nếu cô có suy nghĩ không an phận với Chiến Thần đại nhân, thì nó nhất định phải báo lên cấp trên. Chiến Thần đại nhân độc nhất vô nhị, không phải là người thường có thể khinh nhờn.
"Thích sao?"" Phồn Tinh đặt tay lên bụng, vô cùng ngoan ngoan nằm nghỉ. Thích Hà nói mấy ngày nay phải ngủ ngay ngắn, bằng không, sẽ...Rớt?
Chà, hình như là rớt xương à?
Sưu Thần Hào vốn cho rằng, cô sẽ hỏi lại một câu, cái gì gọi là thích?
Cuối cùng Phồn Tinh vô cùng kiên định trả lời: "Không thích.""
Sưu Thần Hào: [...] Từ trước đến nay Chiến Thần đại nhân của nó hầu hạ cô như thế, cô còn không thích hắn?
Tâm tình Sưu Thần Hào lúc đó, giống như bị chó cắn vậy, thật sự quá đáng mà! Thích Hà như vậy cô lại có thể không chút do dự nói không thích, còn có lương tâm hay không? Cô muốn lên trời rồi à?
Đầu Phồn Tinh có chút đau đớn, dường như trong đầu có một giọng nói cảnh báo cô.
Phồn Tinh tự nhủ: "Không thể thích hắn, nếu thích...Sẽ chết...""
Đúng vậy, thích người khác sẽ chết!
Ý thức trong đầu ngày càng rõ ràng, cuối cùng hình thành một câu nói như thế.
Sưu Thần Hào không hiểu: [...]
Có ý gì? Thôi đã không nghĩ ra thì sẽ không nghĩ nữa, dù sao thì nó chỉ cần câu nói đầu tiên là được, không thích là ổn.
Ngân Phồn Tinh không thích Chiến Thần đại nhân.
*
Sau khi thi cuối kỳ lớp 11 xong, toàn lớp tổ chức một buổi đi chơi. Dù sao sau khi nghỉ hè, lên 12 chính là cuối cấp, cuộc thi đại học sẽ quyết định vận mệnh mỗi người. Vì thế đám nhóc lớp 11 muốn quậy phá một lần, để năm 12 chuyên tâm học hành, một năm ác chiến.
Đầu tiên là ăn cơm trong khách sạn, sau đó tiếp tục chiến đấu ở KTV*. Lớp có hơn sáu mươi người, khoảng năm người một phòng, ba nam hai nữ.
*KTV: cách gọi quán karaok bên TQ.
Phồn Tinh yên tĩnh ngồi một góc, đảo mắt tò mò nhìn đám người kia ca hát nhảy múa. Vừa nghe vừa nhìn, bắt đầu dựa lưng vào tường, bộ dạng rất lười nhác. Bộ dạng giống như muốn nói hát hay lắm, đại gia còn muốn nghe.
Cô mặc một chiếc váy xếp nhiều tầng, sau khi dựa và tường, vạt váy kéo lên. Lộ ra hai chân trắng nõn thon dài, muốn nhìn lên trên nữa thì không thấy gì. Cảm giác nửa che nửa hở thế này, khiến người khác không nhịn được mơ tưởng xa xôi.
Trong phòng nam sinh.
Thích Hà cùng với đám bạn xấu hắn kết giao được khi vừa vào cấp ba ngồi cùng nhau. Vốn tất cả đều không phải người tốt gì, cuối cùng Thích Hà nửa đường lại đi về chính đạo, nên việc liên lạc cũng rất ít. Bây giờ mới có cơ hội ở gặp gỡ ở đây, Thích Hà có cảm giác không hợp.
Sau khi ca hát một chút, mấy chàng trai đều cảm thấy không vui. Cho nên có người lén lút nói: "Ca hát chẳng vui gì, chi bằng tao cho chúng mày xem chuyện thú vị vậy?""
Những người khác nhất thời hứng thú: "Cái gì thú vị? Mẹ nó đừng ấp úng nữa.""
"Khoảng thời gian trước, không phải tao mới đổi bạn gái sao?"
Thích Hà không biết vì sao, trong lòng cảm thấy có chút hâm mộ và ghen tỵ. Nhìn người ta dùng từ kìa, đổi bạn gái chứ không phải là quen bạn gái.
Chậc, cô ngốc Vân Phồn Tinh làm chậm trễ chuyện quan trọng cả đời của hắn!
"Rất phóng khoáng và nhiệt tình! Còn quay video nữa, cho chúng mày xem. Chỉ chốc nữa thôi, đảm bảo bọn mày đều mở mang tầm mắt!"" Người nọ nói xong, liền bắt đầu lấy điện thoại di động ra...