Cả Nhà Đọc Được Suy Nghĩ, Bé Ba Tuổi Được Hệ Thống Rút Thẻ Ghé Thăm

Chương 3

"Ông chủ, có cần mời bác sĩ tâm lý đến khám cho tiểu thư không ạ?"

"Không cần. Nhà họ Tương có một bà mẹ bị trầm cảm sau sinh là đủ rồi."

"Nhưng mà tiểu thư, cô ấy..."

Khương Khải Vũ ngắt lời quản gia: "Con bé chẳng phải vẫn rất hoạt bát đấy sao? Hơn nữa càng lúc nó càng trưởng thành nhanh. Tôi mong chờ con bé lớn lên sẽ là một đối tượng liên hôn lý tưởng."

Quản gia không nói thêm gì nữa, chỉ âm thầm nhìn đứa trẻ với ánh mắt đầy thương cảm. Haizz, không biết bệnh của phu nhân đến bao giờ mới khỏi được đây?

Lúc học tiết Lịch sử, Tô Du quả nhiên đã "gặp" Tần Thủy Hoàng trên tranh vẽ.

May mà Tần Thủy Hoàng là một nhân vật nổi tiếng, phim truyền hình lẫn tiểu thuyết nào cũng lôi ông ra nói, nên Tô Du cũng còn nhớ khá rõ. Dù hơi khó khăn, cô vẫn miễn cưỡng qua được tiết học.

Tan học rồi, cô mới phát hiện mồ hôi vã ra như tắm, đầu óc thì choáng váng. Não của đứa trẻ ba tuổi thật sự không tải nổi!

Mỗi lần nghĩ hơi nhiều một chút, thì hoặc là choáng đầu, nhức óc, hoặc là đói bụng.

Cô uống một ngụm nước lạnh, sau đó đi giải quyết nhu cầu sinh lý của bản thân.

Rửa mặt xong trong nhà vệ sinh, Tô Du thật sự sắp không gắng gượng nổi nữa.

"Hệ thống, tôi có thể không đi theo cốt truyện không?"

[Ký chủ à, coi như cô tốt nghiệp sớm rồi đi làm vậy. Biệt thự 500 mét vuông, phòng ngủ 100 mét vuông, giường rộng 1m8, đồ trang trí toàn hàng hiệu, bữa ăn dinh dưỡng được thiết kế riêng mỗi ngày, mấy thứ này kiếp trước cô có cố cả đời cũng không có nổi đâu.

Giờ chỉ cần đi học đàng hoàng là có hết. Có phải lời quá rồi không? Cứ coi như mình đang đi làm đi. Làm có cực một chút nhưng được nhận lại nhiều mà. Giống như tiết Lịch sử ấy, cắn răng chịu đựng một chút là qua thôi.]

Hệ thống bắt đầu “an ủi tâm lý” cho Tô Du.

Tô Du im lặng. Mãi đến khi chuông reo mới lết xác quay lại lớp học.

Phòng học rộng 100 mét vuông nhanh chóng đón thêm giáo viên Ngữ Văn thứ hai.

"Nhiệm vụ hôm nay là học thuộc "Thục đạo nan" và "Xuất sư biểu". Tự đọc sách học thuộc, tiết này mà không thuộc xong thì chép mỗi bài 100 lần, mai nộp cho tôi."

"!"

Tô Du: Chết tiệt! Cái công việc khốn nạn này khỏi làm cũng được! Cái lớp học quái quỷ này ai thích thì đi mà học! TÔI PHÁT ĐIÊN RỒI!!!

Một tiết học có nửa tiếng, bắt cô thuộc hai bài văn cổ dài lê thê, ai nhớ nổi trời?

Hệ thống cảm nhận được sự sụp đổ cảm xúc của Tô Du.

[Ký chủ, tôi có thể giúp cô!]

Vậy là Tô Du học thuộc bài bằng cách hệ thống đọc một câu, cô đọc một câu, miễn cưỡng sống sót qua tiết học này.

Khi giáo viên tuyên bố tan lớp, cô mới thở phào nhẹ nhõm, rồi ngất luôn tại chỗ.