Xuyên Đến Trước Khi Đại Lão Hắc Hóa

Chương 52

Chuyển ngữ: Gà - LQĐ

Ngày hôm qua thức quá muộn, khi tỉnh lại hai mắt xuất hiện quầng thâm thật to, dọa Chu Thực hết cả hồn vía.

Thời Mộ choáng váng đi rửa mặt. Chu Thực sớm đã xong xuôi đứng trước cửa chờ mọi người: “Hôm qua mọi người trở về lúc nào? Không nghe chút tiếng động nào cả.”

Không ngủ ngon nên đầu óc hơi choáng, Thời Mộ cúi đầu vốc hai hớp nước lạnh vào mặt, suy nghĩ từ từ khôi phục, lau nước trên mặt, thoa Đại Bảo [1] qua loa lên mặt.

[1] một nhãn hiệu mỹ phẩm.

Hạ Hàng Nhất cũng chỉnh trang xong, nhìn Thời Mộ muốn nói lại thôi.

“Thời Mộ, cậu lại phải đi huấn luyện sao?”

“Ừ.”

Hạ Hàng Nhất lo lắng: “Vậy cậu phải cẩn thận một chút, đừng, đừng làm tổn thương bản thân.”

Thời Mộ: ?

Không đợi Thời Mộ hỏi nhiều, cậu chàng cúi đầu, vội vã rời khỏi túc xá.

Hôm nay lão Hoàng không xuất hiện tại phòng thể thao, nghe thầy Lưu nói mới biết, lão Hoàng có chuyện xin nghỉ, có lẽ sáng ngày mốt mới trở về, cho tự bọn cậu sắp xếp thời gian huấn luyện.

Không cần suy nghĩ cũng biết thầy ấy đi tìm Ninh Phong Lai.

Kết thúc hết tiết tối, Bối Linh và Thời Mộ tới phòng thể thao tập luyện nửa tiếng, những người trong phòng 415 rảnh rỗi không có gì làm, lại tới tham gia náo nhiệt.

Quay về phía âm nhạc, Thời Mộ tập mà lòng không yên.

Cô và lão Hoàng biết nhau không lâu nhưng cũng biết anh ta là một anh chàng cơ bắp, ngây thơ, đơn giản. Đến giờ lão Hoàng không xuất hiện, không chừng biết chuyện Ninh Phong Lai qua đời rồi. Ban đầu chia tay, một thời gian dài mới thoát khỏi, bây giờ đoan chắc anh ta đang khóc ở đâu đó rồi.

Trong lòng Thời Mộ khó chịu, nhấn tắt nhạc: “Tôi có chút chuyện phải ra ngoài, nếu thầy kiểm tra phòng, các cậu đỡ giúp tôi nhé.”

Dứt lời, cô cầm cặp lao ra khỏi phòng thể dục.

Chu Thực đang muốn đuổi theo thì Phó Vân Thâm kéo lại: “Để cậu ấy đi.”

Mờ mịt chớp mắt vài cái, cậu ta nhìn thấy Thời Mộ đã biến mất ở phía xa.

Tường rào trường học tường rất cao, không bay ra được rồi, cô tới sân sau, lướt qua đống cỏ dại, tìm xung quanh xem có lỗ chó hay không, TV và tiểu thuyết đều viết như vậy mà.

“Khỏi tìm, không có lỗ chó.”

Dưới chân bỗng lảo đảo, suýt nữa trượt ngã.

Phó Vân Thâm khoanh hai tay trước ngực đứng ở phía sau, khẽ ngước mắt liếc nhìn vách tường, chậm rãi dạo bước đến trước mặt Thời Mộ, “Cậu muốn trốn tiết?”

Thời Mộ phủi cành cây khô trên vai: “Trước 10 giờ tối tôi sẽ quay về.”

“Tìm lão Hoàng.” Ánh mắt Phó Vân Thâm sạch sẽ, đầy sáng tỏ.

Thời Mộ mấp máy môi, chậm chạp không lên tiếng.

“Lên đi.” Cậu nửa ngồi, vỗ vỗ vào bả vai.

Thời Mộ sửng sốt: “Hả?”

Chàng trai tức giận nói: “Hả cái gì mà hả, lên đi.”

Cậu muốn giúp cô ra ngoài?

Đôi mắt Thời Mộ sáng lên, nắm quyền đập nhẹ vào ngực cậu: “Không hỗ là anh em của tôi, rất nghĩa khí.”

Phó Vân Thâm giễu cợt: “Ai là anh em với cậu, rốt cuộc có lên hay không, không thì tôi đi?”

“Lên lên lên, tôi lên đây.”

Thời Mộ chỉ sợ bỏ qua cơ hội lần này, một tay vịn tường, chân đạp lên vai cậu, Phó Vân Thâm đỡ hai chân Thời Mộ, từ từ đứng dậy. Vai có chút không chịu nổi sức nặng của một người, Phó Vân Thâm cau mày nín thở, từ từ cố sức.

Đứng phía trên Thời Mộ cũng không chịu nổi, mũi chân cố nhón lên, lại sợ làm cậu bị thương, động tác vẫn luôn cẩn thận.

“Có thể lên không?” Phó Vân Thâm cố nâng hai chân cô, bên dưới không yên, có hơi lắc lư.

Thời Mộ gắng gượng trèo lên, mũi bất chợt tiết ra lớp mồ hôi mỏng, cắn chặt răng nói: “Cậu, cậu đừng cử động.”

Phó Vân Thâm thở hổn hển: “Cậu xuống đi, đổi chỗ rồi làm lại.”

Đất đá dưới chân ở đây trơn trượt, đứng lâu khá khó khăn.

Thời Mộ đã mệt bở hơi tai, đang muốn nhảy xuống, đột nhiên trên tay bị trượt, rơi ngã ra sau. Phó Vân Thâm nhanh tay lẹ mắt bảo vệ cô, chỉ nghe một tiếng vang thật trầm, Phó Vân Thâm bị cô đè ngã xuống đất.

Chàng trai giữ sau gáy của cô, như tấm đệm người giúp cô chống đỡ cú ngã.

Cổ họng Phó Vân Thâm phát ra tiếng hừ nhẹ. Thời Mộ sợ cậu té bể đầu, mũi chân dùng sức, vội vàng ngồi dậy, có lẽ là quá sốt sắng, “bịch bịch”, lại ngã xuống, đồng thời còn có tiếng va chạm chát chúa vang lên.

Này, không xui tận mạng vậy chứ.

Hôn trúng vào mũi Phó Vân Thâm, đồng tử Thời Mộ đảo loạn, nhịp tim như tê dại.

Cô chống hai cánh tay, bần thần nhìn thiếu niên phía dưới: “Tôi không cố ý.”

Sắc mặt Phó Vân Thâm đỏ lên, trán đầy mồ hôi, môi cậu khẽ giật hai cái, như đang cố gắng đè nén sự nóng nảy và lửa giận.

Thời Mộ không dám nói gì, đưa tay chà mạnh vào mũi của cậu chàng.

“Thời Mộ!” Phó Vân Thâm không nhịn nổi nữa, một tay đẩy người ra.

Thời Mộ mở đôi mắt vô tội: “Miệng, nước miếng...”

Vẻ mặt cậu hung tợn, lấy khăn giấy ra dùng sức lau mặt.

Là một thẳng nam sắt thép chòm sao bò cạp, cực kỳ thích sạch sẽ, tuyệt đối sẽ không cho phép mặt mình có bất kỳ chất lỏng nào trừ skincare.

“Cậu, không phải cậu không mang giấy sao?”

Truyện được dịch và edit bởi Diễn đàn LÊ QUÝ ĐÔN. Đăng tải duy nhất trên diendanlequydon.com. Những trang khác chỉ là bản copy. Xin hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản dịch hoàn chỉnh nhất cũng như để ủng hộ các bạn dịch có động lực ra tiếp nhiều bộ nữa. (LQĐÔN)

Phó Vân Thâm vo tờ giấy thành cục, thở phì phò: “Tôi dùng để lau c** được không?”

Thời Mộ lắc đầu: “Tôi nghĩ thần tiên như ngài đây sẽ không bao giờ đi thải chứ.”

Phó Vân Thâm không lên tiếng, hồi lâu sau, quay đầu mím môi cười.

Buồn cười thật.

Cậu sống lâu như vậy, chưa từng thấy người nào không biết xấu hổ như Thời Mộ.

Thời Mộ cẩn thận kéo tay áo cậu: “Thâm ca, cậu, cậu còn giúp tôi không?”

Phó Vân Thâm không lên tiếng, đứng dậy xoa gáy, trên đó dường như đã sưng thành một cục u nhỏ, đau phát sợ. Cúi xuống phủi bụi đất trên người, cậu liếc thấy Thời Mộ còn ngồi dưới đất nhìn cậu, ánh mắt mở to, hệt như là một con chó Nhật.

Hơi thở cứng lại, vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, cuối cùng nhịn không được, dùng bàn tay ướt đẫm mồ hôi xoa nhẹ lên mái tóc mềm mại kia: “Vậy cậu cút nhanh cho tôi nhờ.”

Ánh mắt Thời Mộ sáng lên, đứng phắt dậy.

Hai người tới góc tường , Phó Vân Thâm khom lưng, mười ngón tay đan lại thành một tấm lưới: “Cậu đạp lên tay tôi, dùng một chân làm trụ rồi giẫm lên.”

Thời Mộ không dám không nghe lời cậu, hai tay vịn vách tường, một chân đạp lên tay cậu. Phó Vân Thâm hít sâu một cái, dùng hết sức bình sinh, cách vị trí cao nhất một chút nữa thôi, Phó Vân Thâm nhanh chóng nâng mông Thời Mộ lên.

Cơ thể cô cứng đờ, còn chưa kịp hoàn hồn, đã bò lên tường.

Phó Vân Thâm ném cặp ra ngoài, không chút do dự xoay người bỏ đi, để lại một mình cô đờ đẫn ngồi trên đầu tường.

Nhìn bóng lưng thon dài đã đi khuất của chàng trai, Thời Mộ sờ sờ mông, thấy hơi hoang mang.

Bất kể thế nào, cô vẫn đã thành công trốn khỏi trường rồi.

Còn Phó Vân Thâm, đang điên cuồng rửa tay ở toilet, chạm vào mông của nhóc gay kia, không chừng cũng sẽ lây thành gay luôn đấy, không được không được.

Rời khỏi trường học, Thời Mộ đeo cặp, tranh thủ thời gian chạy ra sân ga. May thay, đến sân ga lúc vừa lúc thấy một chiếc xe taxi đi ngang qua, phải biết ở nơi thế này thuê xe là khó càng thêm khó.

Lên xe, gọi điện thoại cho lão Hoàng.

Không ai bắt.

Cô không từ bỏ, gọi đến cuộc thứ tư thì điện thoại được kết nối, không có tiếng gì.

“Thầy Hoàng, em có thể giúp thầy, nhưng thầy phải nói cho em biết chỗ của thầy.”

Sau khi cúp máy, lão Hoàng gửi định vị cho cô.

Có được địa điểm, cuối cùng Thời Mộ thở phào nhẹ nhõm: “Bác tài, đến vịnh Lục Giang.”

Một tiếng sau, Thời Mộ xuất hiện tại cửa nhà cũ nơi lão Hoàng và bạn trai cũ từng sống.

Cửa nhà khép hờ, cô đẩy cửa vào, rèm cửa sổ phòng khách được kéo kín, đen như mực, Thời Mộ thả nhẹ bước chân, đi qua cửa, tới trước sofa, thấy lão Hoàng đang nắm chặt bức thư cuộn mình dưới đất.

Lão Hoàng đã trở nên không giống người nữa rồi.

Quần áo nhăn nhúm, sắc mặt xanh mét, đôi mắt hiện đầy tơ máu, có lẽ đã khóc rất lâu, trên gương mặt đều có dấu vết nước mắt. Thần sắc anh rã rời, vẻ mặt rất trống rỗng.

Thời Mộ ngồi xuống, từ từ kéo bức thư của anh ra ngoài, đọc lướt qua, không hề thấy bất ngờ, mọi việc đều giống như cô đoán, không sai chút nào.

“Lão Hoàng, anh ăn cơm chưa?” Vào thời điểm này, cô cũng không muốn gọi anh là thầy nữa.

“Anh không ngủ cả đêm chỉ làm ổ ở đây thôi sao?”

Anh không lên tiếng.

Thời Mộ thở dài: “Nếu anh muốn gặp Ninh Phong Lai, tôi có thể giúp anh, điều kiện tiên quyết là anh phải chỉnh đốn lại mình đã, tắm rửa rồi ăn chút gì đó, ngủ một giấc thật ngon.”

Đồng tử lão Hoàng chuyển động, cười: “Nhóc con, người chết sẽ không trở về.”

Cánh mũi anh run run, sau một khắc, khom lưng nằm dưới đất khóc thành tiếng, khóc nấc lên, nôn ọe một trận.

Lão Hoàng thường nói, cái tên Ninh Phong Lai này như điềm xấu, dễ nghe nhưng không dễ nuôi, ngẫm lại xem, Phong Lai Phong Lai, sau khi gió tới (phong lai) sẽ lại đi mất, anh sợ người đó bỏ đi, sợ anh ấy sẽ rời khỏi, hôm nay đúng như cái tên đó, thoáng lướt qua thế gian, chớp mắt đã biến mất không thấy tung tích.

Lông mi Thời Mộ rung rung: “Tôi biết chiêu hồn, anh tin không.”

Lão Hoàng ôm bụng đứng dậy, vẻ mặt tiều tụy: “Em xem tôi bao nhiêu tuổi rồi, nhìn mặt tôi đi, giống một đứa dễ bị lừa lắm à?”

Lão Hoàng không tin.

Bị thương đau thấu tim gan.

Đôi mắt Thời Mộ chợt ánh lên, giơ tay, vỗ bộp một tiếng, đột nhiên, đèn phòng khách bất ngờ sáng choang, làm lão Hoàng nhức mắt. Cô không cảm xúc lại vỗ tay, ánh đèn tắt ngúm, sau khi buông cánh tay xuống, rèm cửa sổ bị kéo soạt ra. Lão Hoàng nhìn trợn mắt há mồm.

Trên thế giới này mỗi một tấc đất đều có người chết, linh hồn phiêu đãng trên thế gian đếm không xuể, linh thể ở đây nhát gan yếu ớt, sợ hãi cổ trùng trong cơ thể Thời Mộ, không dám sinh lòng phản kháng đối với mệnh lệnh của cô.

“Ninh Phong Lai không chết.” Ngón tay Thời Mộ chỉ vào hình xăm ở ngực anh ta: “Anh ta gửi linh hồn mình ở chỗ anh, chỉ cần một phách của anh ta vẫn ở đây, bất kể thân ở nơi nào, đều sẽ trở về. Lão Hoàng, tôi sẽ đưa người trở lại, anh hãy tin tôi.”

Ánh mắt Lão Hoàng rung động, hồi lâu sau bình tĩnh lại, anh lung lay đứng dậy, chui vào phòng tắm.

Thời Mộ thở dài, lấy điện thoại di động ra gọi đồ ăn bên ngoài, lão Hoàng mới vừa tắm xong, đồ đặt bên ngoài cũng đã đưa tới.

“Ăn đi.”

Anh cầm đũa lên, nhét vào miệng như sói như hổ, một hớp đồ ăn, một hớp cơm, còn quyết liệt cắn thịt đùi gà, ăn rất ngon nhưng nuốt xuống tất cả đều là cay đắng. Rất nhanh đã đầy một họng, hai bên quai hàm căng phồng lên, ăn không có một chút hình tượng nào, đũa của anh dừng lại, cúi đầu, bả vai không ngừng run rẩy.

Thời Mộ nhớ lại khoảng thời gian sau khi cha mẹ mất, từ khi cha mẹ gặp chuyện không may đến lúc đưa đi hỏa táng, rồi mua mộ làm hậu sự, đều là cô tự lực cánh sinh một tay tổ chức, biểu hiện vừa lý trí vừa tỉnh táo. Cảnh sát nói cô rất dũng cảm. Hàng xóm nói cô biểu hiện rất tốt. Cũng có thân thích nói huyên thuyên sau lưng, rằng ba mẹ nuôi cô nhiều năm như vậy, sau khi chết lại không thấy cô rơi một giọt nước mắt.

Cô không khóc nổi, từ nghĩa địa trở lại thì mắc mưa. Thời Mộ rất đói, đến một tiệm mì, cô ăn, đột nhiên đau đớn và cô đơn xâm nhập vào, như cuồng phong mưa rào đột nhiên đánh úp tới, khiến cô không có sức chống đỡ.

Thời Mộ hiểu tâm trạng giờ phút này của lão Hoàng.

Đau vì không nơi nương tựa không còn người yêu mến, thậm chí còn không được gặp một lần cuối cùng, nỗi đau đó, đủ để đánh người ta quân lính tan rã.

“Tôi ăn xong rồi.” Giọng lão Hoàng nghèn nghẹn, quệt miệng, rồi nằm vật xuống ghế sofa. Anh hoàn toàn không dám vào phòng ngủ, ở trong đó đều là ký ức về Ninh Phong Lai.

Lão Hoàng nhắm mắt lại. Thời Mộ biết anh không ngủ.

Trừ một hồn một phách trong cơ thể lão Hoàng ra, còn có hai hồn sáu phách phiêu đãng bên ngoài. Chiêu hồn cần thắp một chiếc đèn Tụ Hồn, lấy một giọt máu từ trái tim đầy ắp tình yêu kia, tới nửa đêm, hồn đèn sẽ chỉ đường cho vong hồn.

0 giờ.

Thời Mộ tìm một cốc rượu cồn, đốt lá bùa chiêu hồn có giọt có máu tươi vào bên trong, nhắm mắt thầm đọc chú tụ hồn, lẳng lặng chờ đợi hồn phách của Ninh Phong Lai tụ lại. Lão Hoàng ngồi ở bàn đối diện, hai tay đặt trên đầu gối âm thầm siết chặt.

Trong bóng đêm yên tĩnh, ngọn đèn dầu lay động.

Thời Mộ chậm rãi mở mắt ra, ánh nến chiếu rọi, một bóng dáng chậm rãi hiện lên sau lưng lão Hoàng, cô từ từ ngẩng đầu nhìn qua.

Người đàn ông đó vô cùng xuất sắc, dáng dong dỏng cao, mặt mày tuấn tú, anh ta buông mi, đồng tử màu nâu lẳng lặng nhìn người bên cạnh.

Ninh Phong Lai.

Ít đi một hồn một phách, Ninh Phong Lai không được tính là linh hồn, miễn cưỡng gọi là linh thể, hồn phách tùy thời đều có thể phân tán. Như cảm thấy được điều gì, lão Hoàng cẩn thận quay người sang, đôi mắt lập tức trợn to, môi khẽ run.

Người ấy đang cười, vẻ mặt không lạnh lùng như trước, ánh mắt rất dịu dàng, như nắng ấm hòa tan cánh đồng tuyết hoang vu.

“Đã lâu không gặp.”

Đã lâu không gặp.

Họ chia tay tháng sáu năm ngoái, không tính là quá lâu.

“Con mẹ nó, anh...”

Lão Hoàng kích động đang muốn đưa tay với lấy, Thời Mộ vội vàng ngăn cản: “Đừng, anh ta là linh thể, thầy là người sống dương khí nặng, có thể thương tổn đến anh ta đấy.”

Dĩ nhiên Thời Mộ đang nói dối, Ninh Phong Lai đã gửi gắm sinh tử cổ trừ tà cho lão Hoàng. Giờ phút này, Ninh Phong Lai chính là tà vật, một khi đến gần, sinh tử cổ lập tức sẽ khiến anh ta hồn bay phách tán.

Nghe Thời Mộ nói vậy, tay đang giơ lên của anh cứng ngắc giữa không trung.

Lão Hoàng từ từ thu tay lại.

Thời Mộ nhìn Ninh Phong Lai rồi nhìn lão Hoàng, cô cảm thấy tình huống này không nên ở lại, sẽ có chút lúng túng.

“À ờm... hai người nói chuyện đi, tôi tôi tôi đi vào trong trước, ngài cho phép tôi vào thư phòng của ngài chứ?”

Ninh Phong Lai gật đầu.

Thời Mộ ngượng ngùng đứng dậy, lúc đi ngang qua Ninh Phong Lai, đột nhiên bị mùi vị ngòn ngọt trên người anh ta hấp dẫn.

Ọc ọc.

Bụng lập tức vang lên.

Đồ ăn gọi bên ngoài vừa nãy đều do lão Hoàng ăn hết. Con hàng này quá bi thương, sức ăn càng thêm khổng lồ, không chừa cho người ta một miếng.

Bây giờ Thời Mộ chịu không nổi sức hấp dẫn, cũng biết bây giờ không phải là thời điểm, nhưng vẫn——

“Ngài có thể... cho tôi nếm thử xíu không?” Thời Mộ mặt dày hỏi, “Một miếng tí xíu thôi, chỉ một miếng tí tẹo, không ăn nhiều lắm đâu.”

Ninh Phong Lai nhìn về phía lão Hoàng.

Lão Hoàng khoát khoát tay: “Tùy tiện.”

Đôi mắt Thời Mộ sáng lên, liếʍ lấy cánh tay Ninh Phong Lai: “Anh Ninh có vị dâu tây đó!”

“...”

Im lặng hai giây.

“Thằng nhóc Thời Mộ này, sao cái gì mi cũng ăn vậy? Đàn ông của ông đây mà mi cũng ăn! Người đàn ông của ông đây vị thịt heo dưa chua!” Lão Hoàng như quên mất Ninh Phong Lai đã chết, cởi giày ném cô, chiếc giày kia xuyên qua cơ thể Ninh Phong Lai, rơi xuống đất. Anh sửng sốt, nét mặt lại trở nên bi thương.

Thời Mộ nhìn trái nhìn phải, len lén ngắt một xíu linh thể của Ninh Phong Lai giấu trong người, lặng lẽ chạy vào thư phòng, mở một khe hở nhỏ meo meo nhìn ra phía ngoài.

Bầu không khí trong phòng khách rất tĩnh lặng.

Đèn cồn vẫn sáng, ánh nến mờ ảo chiếu rọi một khoảng không nhỏ.

Ninh Phong Lai ngồi đối diện anh.

“Mới cạo râu?” Ninh Phong Lai vẫn như trước, dịu dàng hỏi tình trạng cuộc sống gần đây của người yêu.

“Cạo rồi, tóc cũng cắt, không phải anh không thích em để râu nhuộm tóc sao, đúng rồi, hình xăm trên cánh tay cũng bị em tẩy sạch rồi.” Cậu giơ cánh tay lên cho Ninh Phong Lai xem, “Trừ ngày tuần tra, em đều ngủ lúc mười giờ rưỡi, buổi sáng năm giờ rưỡi thức dậy tập thể dục, một ngày ba bữa rất đúng giờ. Ngày nghỉ cũng do em tự nấu cơm, có rảnh rỗi thì đi cho chó cho mèo ăn. Có hôm còn đỡ một cụ ông bị ngã, bị lừa 200 tệ nhưng không sao, sau đó em đánh bài kiếm về lại rồi.”

Lão Hoàng cúi đầu, nói liên miên: “Em nghe lời anh, không mắng chửi người nữa, em cũng nghe lời anh, không vì nối dõi tông đường đi hại con gái người ta, mấy chuyện thất đức kia anh không nói thì em cũng sẽ không làm. Thế nhưng, mẹ em rất phiền, bà ấy cứ bắt em đi xem mắt. À còn nữa, thằng nhóc mới vừa rồi là học trò của em, Thời Mộ, em với nó biết nhau lúc đi gay bar. Anh yên tâm, em chỉ đi uống rượu, không có làm loạn, sau khi tựu trường em không còn đến đó nữa rồi.”

Ninh Phong Lai nghe, vẻ mặt chuyên chú, đôi mắt chỉ chăm chăm nhìn anh.

Lão Hoàng nhìn Ninh Phong Lai: “Thật ra em sống cực tốt, tốt hơn nhiều so với khi anh còn ở đây đấy, cho nên... Cho nên anh có thể đi đầu thai rồi.”

Đầu thai?

Truyện được dịch và edit bởi Diễn đàn LÊ QUÝ ĐÔN. Đăng tải duy nhất trên diendanlequydon.com. Những trang khác chỉ là bản copy. Xin hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản dịch hoàn chỉnh nhất cũng như để ủng hộ các bạn dịch có động lực ra tiếp nhiều bộ nữa. (LQĐÔN)

Đã là hy vọng xa vời.

Lúc sắp chết, Ninh Phong Lai mới cảm nhận được nỗi sợ hãi của cái chết. Anh ta sợ mình đi rồi thì lão Hoàng sẽ sống không tốt, nghe anh nói buổi tối đi tuần tra, có thể gặp mấy thứ kỳ quái, vì vậy... Ninh Phong Lai đã để lại hồn phách cho lão Hoàng.

Anh ta cố chấp nghĩ, như vậy mình mãi mãi sẽ ở trong sinh mạng của người đó rồi.

“Ninh Phong Lai...”

“Cmn, sao anh lại chết?” Lão Hoàng nghẹn ngào lên tiếng, dạ dày quặn đau vô cùng, “Tại sao anh không nghe em? Ông đây đã nói gì với anh? Ông đây bảo anh đừng thức khuya, phải ăn cơm đúng giờ, bảo anh đừng liều mạng như thế, cmn anh nhất định không nghe, bây giờ thì hay rồi, có phải thi thể của anh sinh giòi rồi đúng không? Ông vừa nghĩ tới anh sinh giòi là thấy ghê tởm muốn ói, anh có biết không?”

Ninh Phong Lai chớp mắt, vẻ mặt bình tĩnh: “Anh được hỏa thiêu.”

“...”

“Mẹ kiếp! May là anh chết rồi đấy, nếu còn sống, tôi rất muốn đánh chết anh một lần!”

Ninh Phong Lai cúi đầu, cười khẽ.

Đèn cồn sắp cạn, anh ta sắp tan biến.

Nụ cười của Ninh Phong Lai phai nhạt, đứng dậy kề sát vào: “Anh biết em hận anh, nhưng vẫn muốn nghe câu nói em đã từng hỏi anh.” Anh ta nhìn lão Hoàng: “Em có thể chính miệng hỏi lại anh lần nữa không?”

Hầu kết Lão Hoàng chuyển động, giọng nói đã có vài phần nức nở: “Nếu có kiếp sau, anh có đồng ý ở bên em không?”

Ninh Phong Lai mỉm cười, là vẻ mặt thỏa mãn chưa bao giờ có, anh ta giang hai cánh tay, ôm chặt người yêu.

Lão Hoàng không cảm được cái ôm của anh ta, thậm chí không cảm nhận được chút độ ấm nào.

Ninh Phong Lai nhắm hai mắt, sinh tử cổ nuốt trọn linh thể của anh thành từng mảnh nhỏ. Kể từ sau khi chết, anh ta không còn biết đau nữa. Vào giờ phút này, đau đớn lan tràn, như rơi vào địa ngục nham thạch nóng chảy, thống khổ không lời nào diễn tả nổi, khổ sở, cũng là lúc anh ta thấy thỏa mãn nhất.

“Anh cũng chính miệng nói cho em biết, anh đồng ý.”

“Em phải sống thật tốt, anh chờ em ở kiếp sau.”

Có thể gặp được em ấy quả là một điều tốt đẹp, nhưng Ninh Phong Lai cũng biết rõ, anh ta không còn kiếp sau nữa rồi.

Cổ trùng có hiệu lực, hoàn toàn cắn nuốt linh hồn yếu ớt.

Một cơn gió thổi qua, đèn cầy vụt tắt, mọi thứ trở về như cũ, như một giấc mơ.

Lão Hoàng chớp mắt vài cái, vẻ mặt vẫn hoảng hốt.

Chứng kiến toàn bộ quá trình, Thời Mộ thở dài, vốn đang ưu sầu không biết dàn xếp Ninh Phong Lai thế nào, đưa anh ta vào luân hồi là không thể nào, cho anh ta hồn bay phách tán lại không đạo đức, thế nhưng không nghĩ tới, vị bác sĩ thâm tình đó sẽ chọn dùng phương thức này để ở cùng người mình yêu.

Thời Mộ mở cửa đi ra, vỗ vào vai lão Hoàng: “Lão Hoàng, thầy có sao không?”

“Tôi tốt vô cùng.” Ngày hôm qua lão Hoàng khóc nửa đêm, hôm nay lại khóc cả ngày, nước mắt đã sớm cạn khô.

Anh cố gắng che giấu đi cảm giác ấm ức trong lòng, ngẩng đầu cười híp mắt nhìn Thời Mộ: “Người đàn ông của tôi không tệ phải không? Ông đây cũng biết anh ấy không dám phản bội tôi, em không cần hâm mộ, em không gặp được đâu.”

Thời Mộ lướt nhìn anh từ trên xuống: “Thầy bình phục rồi?”

“Đâu phải là sinh non, có gì mà bình phục với không bình phục, đi thôi, về trường học, chuyện cúp cua này ngày mai tôi sẽ tính với em.” ?

Không phải chứ, cô vì chuyện này mà lao tâm lao phổi, anh ta lại xem như cúp học à?

“Đi mau.”

Thời Mộ à lên, bước nhanh đuổi theo.

Sau khi đứng ở cửa lại thì nụ cười của lão Hoàng phai nhạt, ánh mắt anh lướt qua mỗi một góc, mỗi một vách tường trong phòng, cuối cùng từ từ, từ từ đóng cửa, khóa nó lại.

Ninh Phong Lai bảo anh phải chăm sóc người yêu của anh ấy.

Anh phải tuân thủ.

Đi ô-tô trở về tới trường học đã gần hai giờ, tòa nhà ký túc xá đã sớm khóa, lão Hoàng cầm đèn pin, hộ tống Thời Mộ đến phòng ngủ nam sinh, mở cửa cho cô, xua tay với cô, “Vào đi, ngày mai tới phòng làm việc của tôi, tôi muốn nghe thử em trốn ra khỏi trường thế nào.”

“... Anh hai à, chuyện này bỏ qua đi.”

Nhìn biểu cảm khổ thân của Thời Mộ, lão Hoàng cười, đưa tay vò rối tóc cô, “Ngu ngốc, trở về đi, hôm nay cảm ơn em.”

Thời Mộ cắn môi, bước lên ôm chặt lấy lão Hoàng, anh sửng sốt giang tay ôm lại.

“Anh à, anh phải sống tốt đấy ạ.” Nhìn lão Hoàng thật lâu, sau đó Thời Mộ chạy vào ký túc xá.

Người đàn ông sầu não nọ lại đỏ mắt, mạnh mẽ nuốt nước mắt trở về rồi lại khóa kỹ cổng tòa nhà ký túc xá.

Tối nay trăng sáng rất đẹp.

Lão Hoàng không có tế bào văn nghệ gì, nhưng vẫn nhìn trời đọc lên bài thơ mà lúc sinh tiền Ninh Phong Lai thích nhất.

Thử thì tương vọng bất tương văn, đãn trục nguyệt hoa lưu chiếu quân...

Phải sống thật tốt, hẹn gặp kiếp sau.

Thời Mộ lén la lén lút chạy về ký túc xá thì các bạn cùng phòng đều ngủ rồi.

Cô rón rén lên giường, chiếc giường mềm mại khiến cô thoải mái thở dài một hơi.

“Cậu tắm chưa đấy?”

Trong đêm tối, giọng nói Phó Vân Thâm bình tĩnh.

Thời Mộ bị dọa giật mình, trợn to mắt nhìn giường đối diện: “Cậu còn chưa ngủ?”

Phó Vân Thâm: “Bị cậu đánh thức.”

Thời Mộ chớp mắt vài cái, cười he he, cô xuống giường quỳ ở mép giường, hai tay lay đầu giường nhìn Phó Vân Thâm, giảm thấp âm thanh, cố ý làm nũng trêu ghẹo: “Anh Vân Thâm, có phải anh vẫn chờ em không hở?”

Cậu: “Cút.”

Kéo chăn đắp lên đầu.

Thời Mộ làm mặt quỷ với cậu, lại bò lên trên giường.

Đêm nay, cô ngủ vô cùng ngon giấc nhưng cô không ngờ rằng tối nay chẳng qua là sự yên lành trước cơn giông bão.

Chuyện lớn xảy ra với cô.