Xuyên Đến Trước Khi Đại Lão Hắc Hóa

Chương 23

Chuyển ngữ: Gà - LQĐ

Bọn họ đạp mạnh cửa phòng vệ sinh, hết buồng này tới buồng khác, động tác điên cuồng, như đang tìm ai.

Thời Mộ cau mày đi ra ngoài, đi đến bồn rửa tay, không rãnh để ý đến mấy người đó.

Đột nhiên, họ đi tới.

“Cậu là Thời Mộ à?”

Thời Mộ liếc qua, bọn này là A1, dù đang cười hì hì nhưng trong mắt lại đầy bất hảo, vừa nhìn đã biết không phải loại hiền lành.

Cô không lên tiếng, vẫy vẫy nước đọng trên tay, sau đó vòng qua họ chuẩn bị đi ra ngoài.

“Đừng đi mà.” Sau cổ bị lôi kéo, Thời Mộ bị chặn ép vào tường, xung quanh có thêm vài người đi tới bao vây lấy cô.

Sắc mặt Thời Mộ tối xuống: “Buông tay.”

Đối phương như không nghe thấy, cười đùa nói: “Ài, nghe nói hôm đó mày đã đến túc xá của Bối Linh rồi hả? Tiết thể dục hôm nay còn động tay động chân với em ấy, có phải mày không tôn trọng em ấy không.”

Giọng nói Thời Mộ bất thiện: “Mắc mớ gì tới cậu.”

Bốp.

Hất tay đối phương ra.

Động tác này lập tức chọc giận đối phương, họ thu lại nụ cười, hung ác nói: “Con mẹ nó, tên ẻo lả như mày mà cũng học người khác cưa cẩm gái, không xem thử mày có xứng không?!”

Thần kinh.

Truyện được dịch và edit bởi Diễn đàn LÊ QUÝ ĐÔN. Đăng tải duy nhất trên diendanlequydon.com. Những trang khác chỉ là bản copy. Xin hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản dịch hoàn chỉnh nhất cũng như để ủng hộ các bạn dịch có động lực ra tiếp nhiều bộ nữa. (LQĐÔN)

Trong lòng thầm chửi rủa, Thời Mộ nhíu mi tâm đẩy đám người đó ra.

“Mày phách lối cái gì!” Tóc bị người ta kéo lấy, ỷ vào thân cao, đối phương tùy ý chèn ép cô. “Nghe nói mày còn chủ động dọn đến ký túc của Phó Vân Thâm, mày có biết Phó Vân Thâm là ai không? Nó là một thằng mang tội gϊếŧ người, từng gϊếŧ mẹ của nó, nó chính là một thằng điên, bệnh tâm thần, mày và nó ở cùng nhau, đoán chừng cũng không tốt lành gì đâu nhỉ! Mày đã như vậy, còn muốn cưa cẩm Bối Linh?”

“Vậy mày có tin, người mang tội gϊếŧ người bây giờ lập tức có thể gϊếŧ mày không.”

Sau lưng, giọng lạnh lùng của một thiếu niên vang lên, mọi người sững sờ, quay đầu lại nhìn.

Phó Vân Thâm khoanh hai tay trước ngực đứng ở cửa, khẽ hất cằm, đôi mắt hoàn toàn đen kịt, gương mặt chỉ còn lại vẻ nguy hiểm.

Cạch.

Cậu đóng cửa.

Phó Vân Thâm tiện tay cầm lấy cây chổi, bước nhanh lên, thọt vào bụng nam sinh nọ, đối phương kêu đau, lập tức còng người, Phó Vân Thâm không hề nương tay, dùng sức đẩy vai cậu ta tới bồn rửa tay, ánh mắt lạnh lẽo: “Mày là cái thá gì, dám hoa tay múa chân với người của tao.”

“Mày dám...”

Lời còn chưa dứt, bàn tay của Phó Vân Thâm siết cằm cậu ta, dùng sức, cậu ta đau đến mức rêи ɾỉ.

Phó Vân Thâm cười cực kỳ lạnh lẽo: “Nếu mày muốn chết, bây giờ tao sẽ thành toàn cho mày. Trường học này còn nhiều cô hồn dã quỷ, không ngại lại thêm mày.”

Những người khác muốn tới giúp nhưng lại không dám, trường này không ai dám trêu vào Phó Vân Thâm, trừ Chu Thực và cậu bất hòa mấy lần ra thì những người khác ngay cả đến gần cũng sợ hãi, cũng chỉ dám bàn luận thị phi sau lưng.

Thời Mộ nuốt nước bọt, chỉ sợ cậu gặp rắc rối, vội vàng giơ tay ngăn lại: “Phó Vân Thâm, thôi bỏ đi.”

Phó Vân Thâm buông lỏng tay: “Nếu mày là đàn ông thì phải quang minh chính đại so tài với người khác, nếu còn dám ra tay hạ lưu sau lưng thế này, đừng trách tao trở mặt.”

“Được!” Nam sinh xoa quai hàm đau nhức: “Buổi tối tan học, có dám cùng đấu bóng rổ với tụi này không, tụi này thắng, A15 các cậu phải ở truồng chạy một vòng, cả mày nữa.” Cậu ta chỉ vào Thời Mộ: “Mày cách Bối Linh xa một chút cho tao!”

Phó Vân Thâm khinh thường: “Vậy nếu bọn mày thua thì sao?”

Nam sinh nói: “Nếu bọn này bị thua thì sẽ cởi hết trước mặt thầy trò toàn trường tập thể dục!”

“...”

Cược kiểu gì thế trời.

Không đợi hai người nói xong, phòng vệ sinh lại bị đạp ra, xông đi vào là mấy nam sinh A15.

Bọn họ đứng bên ngoài nghe hồi lâu, chần chừ không dám đi vào, lúc này mới xông tới, miệng hô to: “Được chứ! Đấu thì đấu, A15 tụi này còn sợ A1 bọn bây sao!”

“Mấy cậu thua cũng không cần cởi đồ tập thể dục, cay mắt lắm, cứ dập đầu nhận bọn này làm cha là được!”

“Phó Vân Thâm, là đàn ông thì nên đồng ý với cậu ta!!”

“Ai trốn sẽ bị bệnh chết, ai dám đổi ý là chó!”

“Đồng ý đi! Đồng ý đi! Chiến thôi! Chiến thôi!”

“...”

Vì vậy, một cuộc bạo lực học đường không hiểu sao bị biến thành chiến sự giữa hai lớp học.

Dẫn ra cuộc phong ba này, Thời Mộ bày tỏ rất “ngu người”.

Tin tức A1 và A15 sắp “ước chiến” rất nhanh truyền khắp cả trường học, tới cuối cùng, lời đồn đột nhiên biến thành “Học sinh mới Thời Mộ vì theo đuổi nữ sinh Bối Linh của lớp A1, nguyện nghênh chiến với Tô Thiên Lỗi của lớp A1.”

Thật là không thể giải thích nổi.

Chuyện như vậy Bối Linh đương nhiên cũng biết, Đàm Lâm cười vô cùng bỉ ổi với cô: “Ài, Linh Linh, cậu có thể không phải là đơn phương đâu nha.”

Bối Linh cau chặt mày, vẻ mặt không vui như các cô tưởng tượng.

Cô lắc đầu: “Thời Mộ không phải kiểu người thô thiển như vậy, sẽ không ngây thơ đánh nhau với người khác vì một cô gái.”

“... Hả?”

“Nhất định là Tô Thiên Lỗi ép anh ấy, Tô Thiên Lỗi thật không biết xấu hổ.”

Trong giọng nói tỏ vẻ cực kỳ chán ghét.

Bối Linh khá xinh xắn, giỏi piano và hội họa, hơn phân nửa nam sinh trong trường đều theo đuổi cô, trong đó Tô Thiên Lỗi là cuồng nhiệt nhất nhưng cô lại chướng mắt Tô Thiên Lỗi. Ngoài ra, cô không muốn yêu sớm, vì vậy ngày đầu tiên đã quyết đoán từ chối, kết quả Tô Thiên Lỗi không buông tha, còn lần lượt đánh những nam sinh gửi thư tình cho Bối Linh một trận, bởi vậy, Bối Linh càng ghét cậu ta hơn, vì không để cho người khác bị dính líu, cô rất ít tiếp xúc gần với các nam sinh.

“Đúng là có chút phách lối.” Lý Vi Vi ngồi trước bĩu môi. “Chẳng qua cậu thử suy nghĩ xem, nếu như lần này A15 thắng, có thể sẽ mài đi nhuệ khí của cậu ta, A15 có Phó Vân Thâm, cho dù cậu ta thua không cam lòng, có lẽ cũng không dám làm gì.”

Ánh mắt Bối Linh sáng lên: “Đúng thế, vậy chúng ta đi cổ vũ cho A15!”

Mấy cô gái thảo luận xong, lại tập họp thêm vài người bạn thân, tạo thành một đội cổ động viên tạm thời, điều này khiến các nam sinh A1 hâm mộ không thôi.

Buổi chiều tan học, một nhóm người lũ lượt kéo tới sân bóng rổ ngoài trường.

Nhìn đám người xung quanh, Thời Mộ bị kéo tới đã ngu người nay còn ngu hơn.

“Tin sốt tin sốt, Chu Thực A14 nói muốn gia nhập đội của chúng ta!”

Ủy viên thể dục A15 hăng hái chạy tới: “Thật không ngờ Chu Thực muốn giúp chúng ta, ài, Phó Vân Thâm, cậu giỏi về vị trí nào? Tiền phong được không?”

Vừa dứt lời, sắc mặt ủy viên thể dục lập tức tái nhợt. Lấy cậu làm trung tâm, những bạn học xung quanh đồng loạt im lặng đến đáng sợ.

Cậu ta, cậu ta dám nói chuyện với Phó Vân Thâm, còn ra lệnh cho Phó Vân Thâm, tiêu đời bê con rồi! Chết chắc luôn!

Nào ngờ Phó Vân Thâm chỉ không mặn không nhạt nói: “Đều được.”

“Mộ ca, Thâm ca!!” Phía sau, Chu Thực nhảy khỏi đám người, giống như con gấu koala đu trên người Phó Vân Thâm.

“Tôi tới giúp các cậu chơi ở vị trí trung phong rồi, kinh ngạc không, sợ hãi không, vui mừng không.”

Đôi mắt Phó Vân Thâm lạnh nhạt: “Buông tay.”

Chu Thực cười hì hì như một thằng ngốc.

Để ngăn cản quả tạ Chu Thực, Thời Mộ nhanh chóng kéo cậu ta xuống.

Cô nhìn ủy viên thể dục: “Nếu Chu Thực tới thì đã đủ người rồi, tôi không cần tham gia đúng chứ.”

Thời Mộ cũng không phải lo lắng cho kỹ thuật mình, dù sao cô chơi bóng rổ rất tốt, lúc đại học còn đại diện trường học đi tham gia tranh tài, chẳng qua là... Thời Mộ rất sợ thi thế nào lại thi ra máu, dù sao cô là nhân tố “kỳ sinh lý của Schrödinger [1]”tràn đầy không xác định.

[1] Erwin Rudolf Josef Alexander Schrödinger: là nhà vật lý người Áo với những đóng góp nền tảng cho lý thuyết cơ học lượng tử, đặc biệt là cơ học sóng: ông nêu ra phương trình sóng mô tả trạng thái của hệ lượng tử (phương trình Schrödinger phụ thuộc thời gian và dừng) và đã chứng minh hai hình thức cơ học sóng và cơ học ma trận của Werner Heisenberg về bản chất là giống nhau.

“Không được, chuyện này là do cậu, cậu bỏ đi là sao.”

Thời Mộ than thở: “Đại ca, bọn họ bạo lực phòng vệ sinh, không liên quan đến tôi.”

Ủy viên thể dục hỏi: “Bọn họ bạo lực học đường với ai?”

Thời Mộ đáp: “Tôi.”

Ủy viên thể dục: “Vậy sao chuyện lại không liên quan đến cậu chứ! Hiệu ứng bươm bướm đấy hiểu không? Hiểu không hả? Tuyết lở thì không có một mảnh bông tuyết nào là vô tội, hiểu không?”

Thời Mộ: “...”

Thời Mộ: “Đạo lý này tôi cũng hiểu, nhưng cái sau và cái trước chả có liên quan gì.”

“Ít nói nhảm đi, lăn đi thi đấu, thắng thì được coca gà chiên, thua xuống biển làm vịt.”

Trông có vẻ là không trốn được rồi.

Thời Mộ phiền não xoa xoa đầu, bất đắc dĩ vào đội.

Một nhóm người đã sớm thay xong quần áo vận động và giày chơi bóng ở ký túc nhưng Thời Mộ còn mặc T-shirt màu đen dài và quần vận động, thoạt nhìn có hơi không hợp với mọi người.

“Thời Mộ, cậu không thay quần áo à? Mặc cái này không chơi được đâu.”

Thời Mộ khoát khoát tay: “Quần áo và kỹ thuật không liên quan gì.”

Ăn mặc thế này khiến hình tượng của cô lập tức trở nên cao lớn.

Phó Vân Thâm hừ cười, kề sát bên tai cô: “Không nghe lời tôi, chọc phải phiền toái rồi chứ gì.”

Giọng của cậu khàn khàn, lọt vào tai ngưa ngứa, dường như còn mang theo nụ cười dịu dàng.

Hơi thở của Thời Mộ cứng lại, hai chân lại như muốn nhũn ra.

Trong lúc khó chịu, đồng thời Thời Mộ lại bắt đầu căm ghét thể chất đáng chết này, mị cổ còn chưa ra mà đã như vậy, nếu giải trừ phong ấn rồi, chẳng phải sẽ biến thành một người phóng đãng sao?

Không nghĩ còn đỡ, nghĩ tới, càng căm thù hệ thống.

Truyện được dịch và edit bởi Diễn đàn LÊ QUÝ ĐÔN. Đăng tải duy nhất trên diendanlequydon.com. Những trang khác chỉ là bản copy. Xin hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản dịch hoàn chỉnh nhất cũng như để ủng hộ các bạn dịch có động lực ra tiếp nhiều bộ nữa. (LQĐÔN)

“Nói thì cứ nói, đứng gần vậy làm gì.” Vào kỳ sinh lý, tâm trạng Thời Mộ khó ở, không dễ chịu với Phó Vân Thâm.

Phó Vân Thâm nhíu mày: “Trách tôi à?”

Vẻ mặt Thời Mộ đầy oán trách: “Không trách cậu thì trách ai, ai bảo cậu đồng ý.”

Cậu cười, tùy ý nói: “Thỉnh thoảng chơi bóng với người khác cũng rất tốt.”

Thời Mộ run lên, không khỏi nhìn về phía cậu.

Cậu thật sự đang mong đợi.

Cậu như một cậu bé bình thường, thích chơi bóng rổ, thích chạy bộ trên đường vào đêm khuya, thích nghe một bài hát, cũng thích những hôm trời mưa được đánh game [2] cùng bạn bè. Những thứ này vốn là chuyện đơn giản nhưng nửa đời trước Phó Vân Thâm lại chưa từng được trải nghiệm.

[2] Nguyên văn là开黑(khai hắc): là một thuật ngữ trong trò chơi, có nghĩa là có thể giao tiếp bằng giọng nói hoặc chơi online cùng nhau. Ví dụ như trong LOL (Liên minh huyền thoại), Dota, King Glory.

Cậu không có bạn.

Cho dù Phó Vân Thâm luôn tỏ vẻ thờ ơ, không hòa nhập, thật ra thì nội tâm cũng rất hy vọng được chơi một trận bóng rổ với bạn bè.

“Vậy nếu bị thua... Tự cậu cởi truồng chạy đi, đừng có kéo tôi vào đấy.” Thời Mộ cúi đầu, lầm bầm đôi câu.

Phó Vân Thâm cười sâu xa, bàn tay nhấn mạnh xuống đầu cô: “Có tôi ở đây, không thua được đâu.”

Lúc ở một mình, Phó Vân Thâm chơi bóng không ít, mặc dù không luyện tập cùng người khác nhưng vẫn có kỹ thuật.

Đội ngũ nhanh chóng được xác định, A15 là: Phó Vân Thâm chơi vị trí tiền phong chính, Chu Thực trung phong, Thời Mộ hậu vệ dẫn bóng, ủy viên thể dục chơi tiền phong phụ, còn dư lại một bạn trai cao gầy chơi ở vị trí hậu vệ ghi điểm.

Bên này trừ Thời Mộ ra, bốn người còn lại đều rất cao, Chu Thực hơn 1m8 khiến người ta có áp lực không nhỏ, đội bên A1 đều cao là khoảng 173 cm, không tính là quá lùn nhưng cũng rất cường tráng.

Tranh tài nhanh chóng bắt đầu, nhóm Bối Linh xuất hiện trong đám người.

“Thời Mộ ——!”

“Thời Mộ Thời Mộ, anh là tuyệt nhất!!”

Chỉ thấy năm sáu cô gái thay sang đồng phục màu hồng trắng dùng cho đội cổ động viên, cầm biểu ngữ viết tay, phía trên viết nhanh khẩu hiệu “Cố gắng lên”.

Thấy vậy, Thời Mộ lảo đảo, kinh hãi suýt nữa ngã nhào.

“Thời Mộ Thời Mộ, anh là tuyệt nhất!”

“Thời Mộ Thời Mộ, nghĩa địa của đối thủ!!”

“... ????”

Mẹ nó, đang làm gì đấy trời!!!

Cảm thấy ánh mắt nhiệt tình từ bốn phương tám hướng, Thời Mộ lúng túng, cả người nổi da gà nấp sau lưng Phó Vân Thâm: “Giúp tôi chặn lại với, mất mặt quá đi mất.”

Nếu có thể, cô thật sự rất muốn tìm một cái lỗ nẻ để chui vào.