Editor: ÓcCá
Trứng luộc nước trà trong tay liền không còn thơm ngon nữa.
Toàn thân cô kinh ngạc ngồi ở chỗ đó, máy móc nhét đồ ăn trong tay vào miệng, nhạt như nước ốc.
Từ đầu đến cuối cô không hề quay đầu, tựa như vẫn vô cùng bình tĩnh, thản nhiên ngồi đó.
Không ai chú ý, khóe mắt của cô đã hơi hơi co rúm.
Dì mỉm cười đứng dậy, điềm đạm dịu dàng nhìn Lục Kiêu:
"Mấy ngày nay quá bận bịu, khẳng định mệt muốn chết rồi, cậu đợi một tí, dì đi lấy đồ ăn cho cậu, hôm qua tôi và Ôn tiểu thư cùng nhau làm bánh ta ba (1), bánh trà, một hồi nếu còn muốn đi ra ngoài, thì hãy mang theo một ít bên người, đi đâu mà đói bụng có thể lấy ra ăn."
(1) thức ăn chính thay cơm của dân tộc Tạng, Trung Quốc
Lời này vừa ra, bất luận Lục Kiêu nghe được thế nào, ngược lại là cả người Ôn Huyền đã cứng đờ.
Khoan, khoan khoan...!
Làm bánh thì đúng là có làm, nhưng sao lại trở thành đặc biệt làm cho anh ta rồi?
Có lẽ cô cảm thấy hơi hơi chột dạ, cho nên sau khi nghe như vậy, liền có chút rất không thích hợp.
Ôn Huyền tiếp tục cúi đầu ăn cơm.
Chỉ là không biết có phải ảo giác của cô hay không, sau khi dì nói xong, cô tựa như phát giác có một ánh mắt ở phía sau nhìn qua đây.
Giống như đang nhìn chằm chằm cô.
Khiến cô bỗng cảm thấy như đang ngồi trên bàn chông.
Nhưng điều này cũng chưa tính là gì, lúc cô đang vùi đầu không nói một lời, có tiếng bước chân của người nào đó ở đằng sau đi đến...!
Ôn Huyền xoay mặt qua một bên, biểu cảm lập tức có chút khó mà nói được.
Mẹ bà nó!
Người đàn ông này lúc nên xuất hiện thì không xuất hiện, lại cố ý lúc cô vừa nói xong lời kia thì xuất hiện, đúng là biết canh thời gian ghê!
Bởi vì giờ này các đội viên đã ăn xong ra cửa từ sớm, cô và dì cùng Lý đại gia ngồi với nhau ở bàn ăn vuông nhỏ.
Trên bàn có cháo, bánh ta, các loại đồ ăn làm từ sữa, bánh bao Tây Tạng, còn có rượu lúa mì thanh khoa (2) trong tay Lý đại gia.
(2) Giống lúa trồng ở vùng Tây Tạng, Thanh Đảo, Trung Quốc
Lục Kiêu tới ăn cơm, tất nhiên chỉ có thể tới đây ngồi.
Trước mắt đột nhiên bị bóng đen cao lớn bao trùm, anh ngồi xuống đối diện với cô.
Ôn Huyền vẫn luôn không ngẩng lên nhìn anh, chỉ cảm thấy không khí chung quanh người anh quá mức mạnh mẽ, hơi thở nam tính kí©ɧ ŧɧí©ɧ đập vào mặt khiến trái tim nhỏ của cô run lên.
Phảng phất như bị chấn kinh mà đập dồn dập.
Hết lần này tới lần khác vào lúc này, trước đó Lý đại gia bị cô làm cho sắc mặt lúc xanh lúc đỏ, không phát giác ra sự khác thường của cô.
Nhiều lần muốn nói lại thôi, nhưng vẫn nhịn không được mà nhìn cô chân thành nói:
"Tôi nói tiểu Ôn, mặc dù cháu là đại minh tinh, nhưng trong tương lai khi lựa chọn một nửa kia phải thận trọng suy nghĩ cho kỹ!"
Nói đến đây, Lý đại gia hơi tạm ngừng: "Ừa, giống như cháu, tôi biết muốn gả cho người giàu sang chẳng phải việc gì khó, nhưng ở tuổi này, nếu như cháu thật sự muốn tìm người già bảy tám mươi tuổi để thừa kế di sản, chậc, vậy lỡ như người ta sống dai thì sao!? Không lẽ cháu phải thủ hoạt quả à (3)!?"
(3) Sống một mình thờ chồng chết
Lời này vừa nói xong, kém chút Ôn Huyền con bà nó nổi điên!
"..."!!
Làm sao không mở bình thì ai biết được trong bình có gì!
Giá trị bản thân của cô đến mấy trăm triệu, cần gả cho một lão già sắp chết sao?!
Cô cố gắng xem nhẹ người đối diện, kiên trì kéo ra khóe miệng, trong lúc nhất thời không thể nói được gì.
Lý đại gia dùng ánh mắt hết sức bất đắc dĩ nhìn cô, thở dài nói: "—— đứa nhỏ này, đúng là còn quá trẻ, không hiểu cảm thụ thủ hoạt quả là thế nào, truy cầu nhiều tiền như vậy có làm được gì đâu, không bằng tìm một anh chàng thân thể khoẻ mạnh, tuổi trẻ đẹp trai còn lời hơn!"
Ôn Huyền: "..."
Khóe mắt cô hơi hơi co rút, cố gắng tìm cớ cho mình, lẩm bẩm: "... Nào có đơn giản như vậy, chú xem đàn ông trong giới của cháu chỉ toàn lo tranh đua khoe sắc với những cô gái như bọn cháu mà thôi."
Lý đại gia ôi một tiếng: "Ai nói nhất định phải tìm người trong giới đâu, loại đàn ông này chỗ chúng tôi có rất nhiều nha!"
Nói xong, ông đột nhiên nhìn về phía người đàn ông bên cạnh: "Cháu nhìn nè! Như Lục đội của chúng tôi, chính là một chiến đấu cơ, đàn ông trong đàn ông ——!"