Dù nghĩ vậy, nhưng trong lòng Cung Thường Thanh đã hoàn toàn tin tưởng, bởi vì trên đời này chỉ có ông nội mới gọi gã bằng cái tên thân mật đó.
Môi gã run run: "Ông ơi, con chưa chết."
[Vậy thì tốt, mày mà chết thì ai hóa vàng mã cho tao! Nhớ mấy hôm nữa đốt thêm nhiều thỏi vàng cho tao đấy.]
Ngay khi dòng bình luận của Cung Kiến Quân được gửi đi, khán giả trong kênh mới bừng tỉnh, bắt đầu điên cuồng thả dấu chấm than, đến nỗi tin nhắn Cung Kiến Quân dặn thêm nhớ đốt mấy người giấy phía sau cũng bị trôi đi mất.
[Vãi chưởng, vãi chưởng! Kịch bản đúng không!]
[Không phải kịch bản tao trồng cây chuối đi cầu rồi ăn lại!]
[Chủ kênh mau nói đây là kịch bản đi! Nếu không thì gọi mẹ tôi tới đây, tôi muốn nói chuyện với bà ấy vài câu!]
"Meo." Một tiếng mèo kêu mềm mại vang lên.
Thấy kênh phát sóng cuối cùng cũng không còn toàn những lời phủ định một chiều nữa, Đàm Mạt Tiêu cúi xuống nhìn lướt qua con mèo đen đang đắc ý vẫy đuôi, đôi mắt xanh lục u tối sáng lấp lánh ngẩng lên nhìn mình như muốn khoe công, rồi truyền âm: "Sau này đừng làm chuyện thừa thãi."
Đuôi mèo đen lập tức ngừng ve vẩy, nó cụp đầu xuống tỏ vẻ tủi thân thấy rõ, ngay cả đôi tai cũng cụp theo.
[Oa! Mèo con đáng yêu quá! Kêu nghe ngọt ghê!]
[Đúng là mèo huyền mắt ngọc thuần chủng! Mắt đẹp quá, sao nhìn tội nghiệp thế nhỉ?]
[Chủ kênh sắt đá à? Mèo con đáng yêu làm nũng thế mà không xoa đầu nó một cái!]
Không có ý định dỗ dành con mèo đen, Đàm Mạt Tiêu ngẩng đầu nhìn người đàn ông trung niên vẫn còn đang thất thần vì thế giới quan sụp đổ: "Thưa quý khách, xin hỏi ngài có nhu cầu gì?"
Cung Thường Thanh đột nhiên hoàn hồn, theo bản năng định nói mình không có nhu cầu gì, nhưng trong đầu lại bất giác hiện lên những cơn ác mộng mấy ngày nay: "Gần đây tôi cứ hay gặp cùng một cơn ác mộng, lần nào tỉnh dậy cũng đúng vào một giờ nhất định. Tôi muốn biết có cách nào giải quyết vấn đề này không?"
[Gặp ác mộng thì liên quan gì đến tên của kênh này? Kịch bản có cần phải kỳ quặc hơn nữa không?]
[Tôi đoán tiếp theo chủ kênh sẽ bắt đầu bán đồ, gối ngủ ngon hay hương an thần? Không thì cũng là bùa an thần.]
[Tuy tôi hơi tin là kênh này có thể kết nối âm dương hai cõi, nhưng cái yêu cầu này thì đúng là quá đáng thật.]
Trong kênh mọi người bàn tán xôn xao, Đàm Mạt Tiêu vẫn không chút lay động, chỉ nhìn người đàn ông trung niên đang chìm trong nỗi sợ hãi vì ác mộng: "Có thể giải quyết, chi phí là một trăm tệ công đức. Xin ngài thanh toán trước."
Dứt lời, Cung Thường Thanh thấy góc dưới bên phải màn hình điện thoại của mình hiện ra một lựa chọn thanh toán. Gã bấm vào, thấy số dư của mình là 103. Tuy không biết công đức cụ thể là gì, nhưng vốn tính tiết kiệm, gã vẫn theo bản năng mặc cả: "Chủ kênh, có thể bớt chút được không?"
Đàm Mạt Tiêu không thèm chớp mắt, dứt khoát từ chối: "Xin lỗi, buôn bán nhỏ, không mặc cả."
Cung Thường Thanh đắn đo mãi, cuối cùng vẫn chọn thanh toán. Dù sao gã cũng không biết công đức có ích lợi gì, nhưng những cơn ác mộng thật sự đang hành hạ gã đến sắp suy nhược thần kinh rồi.
Thấy thông báo công đức tệ đã về tài khoản, vẻ mặt vốn lười biếng, nhàn nhạt của Đàm Mạt Tiêu tan đi, khóe môi cậu cong lên, nở một nụ cười rạng rỡ: "Quý khách vui lòng đợi một lát, Văn phòng Hai Cõi hết lòng phục vụ ngài."
Kể từ lúc Đàm Mạt Tiêu xuất hiện trước màn hình đến giờ, cậu vẫn luôn không chút biểu cảm, tựa một con búp bê sứ tinh xảo mà lạnh lùng. Nụ cười này, lại như băng tan tuyết chảy, khiến cậu thêm vài phần lém lỉnh và chân thật.