Bạn Trai Ngây Ngô Của Tôi

Chương 16: Bữa sáng

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Phưn Phưn

"Cảnh Lỵ không thích cậu, cô ấy chỉ đang đùa giỡn với cậu thôi."

Kinh Nhiên nghe Lâm Tuệ Vinh nói xong, chợt nhớ tới Cảnh Lỵ đã từng nói Lâm Tuệ Vinh vẫn luôn theo đuổi cô, cứ mỗi cuối tuần đều tỏ tình với cô.

Nhất định là người này thấy anh với Cảnh Lỵ hẹn hò, cho nên mới tới đây chia rẽ.

Kinh Nhiên lạnh nhạt

"Ừm"

một tiếng, xoay người chuẩn bị đi lên lầu.

Lâm Tuệ Vinh nhìn thấy Kinh Nhiên muốn đi, liền trở nên nóng nảy. Sao tên gián đất này lại không dựa theo kịch bản chứ, không phải ít nhất cậu ta nên tức giận hoặc từ chối tiếp nhận sự thật sao?

Sao cậu ta không thèm để ý chút nào vậy hả!!!

Lâm Tuệ Vinh nhìn theo bóng lưng Kinh Nhiên kêu lớn:

"Này, Cảnh Lỵ chơi cậu, cậu không để ý chút nào sao?"

Kinh Nhiên dừng lại, xoay người nhìn Lâm Tuệ Vinh nói:

"Tình cảm của tôi và Lỵ Lỵ rất tốt, cậu không chia rẽ chúng tôi được đâu!"

Lâm Tuệ Vinh nhíu mày:

"Chia rẽ? Tôi nói chính là sự thật, được không! Cảnh Lỵ thua cược với tôi, nếu cuối kỳ cô ấy thi Toán cao cấp được hạng nhất đếm ngược, thì cô ấy sẽ hẹn hò với cậu ba tháng."

Lâm Tuệ Vinh thấy Kinh Nhiên im lặng, cho rằng Kinh Nhiên đã tin tưởng lời nói của cậu ta.

Kinh Nhiên suy nghĩ một chút, sau đó không có bất kì cảm xúc gì đặc biệt hỏi lại:

"Có phải cậu ghen tị với tôi không?"

Lâm Tuệ Vinh nghe thế, suýt thì phun một ngụm máu. Cậu ta ghen tị với tên gián đất xấu xí này? Tên gián đất không có giá trị nhan sắc cao như cậu ta; mặc dù Kinh Nhiên có cao hơn so với người bình thường, nhưng cậu ta lại cao hơn cả Kinh Nhiên; còn nữa, hiện tại cậu ta là vận động viên có giá trị quảng cáo cao nhất, tùy tiện nhận một cái quảng cáo cũng được thù lao trăm vạn... Tên gián đất Kinh Nhiên quê mùa từ đầu đến chân đáng để cậu ta ghen tị sao?

Đầu óc của Cảnh Lỵ thật sự có vấn đề, đối lập rõ ràng đến thế, cậu ta ưu tú hơn Kinh Nhiên biết bao nhiêu? Thế mà Cảnh Lỵ thà rằng hẹn hò với Kinh Nhiên, cũng không muốn hẹn hò với cậu ta!

Lâm Tuệ Vinh kiềm nén cơn giận, dáng vẻ như muốn giảng đạo lý:

"Kinh Nhiên, chẳng lẽ cậu không cảm thấy rất kì lạ sao? Tại sao Cảnh Lỵ lại hẹn hò với cậu, cậu không cảm thấy lạ à?"

Kinh Nhiên nhún nhún vai, vẻ mặt vô tội:

"Không lạ!"

Không lạ? Kì lạ muốn chết luôn đó, được không?

Lâm Tuệ Vinh hỏi:

"Vậy cậu cảm thấy cô ấy thích cậu ở điểm nào?"

Cảnh Lỵ thích anh ở điểm nào? Đúng là Kinh Nhiên chưa từng nghe cô nói tới.

Không, Cảnh Lỵ đã nói rồi.

Học kỳ một, Kinh Nhiên chạy bộ ở sân thể dục, gặp được một nam sinh tỏ tình với Cảnh Lỵ, cô nói muốn tìm bạn trai được max điểm môn Toán cao cấp.

Đúng lúc Toán cao cấp của anh được max điểm, sau đó anh nói cho Cảnh Lỵ việc đấy. Mặc dù ngày đó Cảnh Lỵ đã chạy mất, nhưng sau khi tới học kỳ này, Cảnh Lỵ lại đến tỏ tình với anh.

Cảnh Lỵ chính là thích sự thông minh của anh.

Nhất định là như thế!

Kinh Nhiên không trả lời Lâm Tuệ Vinh, trực tiếp đi lên lầu.

Lâm Tuệ Vinh cho rằng Kinh Nhiên nhận ra Cảnh Lỵ đang lừa anh, nên mới chạy trốn, cậu ta liền nói móc:

"Coi như cậu thông minh, nhanh như vậy đã phản ứng lại được, Cảnh Lỵ sẽ không thích cậu, cô ấy ở bên cậu cũng chỉ là do đánh cược. Vẫn nên chia tay với cô ấy đi, bằng không ba tháng sau sẽ cô ấy sẽ đá cậu đấy!"

Kinh Nhiên bất đắc dĩ thở dài một hơi, gần đây bệnh nhân tâm thần nhiều thật. Trong tay anh đang cầm kẹo dâu Cảnh Lỵ mua, Lỵ Lỵ còn mua kẹo cho anh, thì sao có thể lừa anh? Có đứa ngốc mới tin lời của Lâm Tuệ Vinh.

*

Uống thuốc xong Kinh Nhiên ngủ một giấc tỉnh dậy, tinh thần được nâng cao hơn. Gần đây sương mù khá lớn, không thích hợp để chạy bộ, Kinh Nhiên không đi chạy mà đến nhà ăn mua bữa sáng. Cảnh Lỵ thích ăn bánh da hổ ở nhà ăn. Bánh da hổ ở đấy quả thật rất ngon, vừa bày ra đã lập tức bị mua sạch.

Sáng nay, Kinh Nhiên mua được bánh da hổ, nghĩ tới khuôn mặt vui vẻ của Cảnh Lỵ khi nhìn thấy nó, thì anh không khỏi nở nụ cười.

"Sáng sớm cười gì đó?"

Cảnh Lỵ đã đi đến trước mặt, hỏi anh, nhìn thấy sữa bò và bánh da hổ trên bàn, thì vô cùng bất ngờ:

"Mua được cả bánh da hổ luôn à, Nhiên Nhiên lợi hại quá!"

Kinh Nhiên nhấp môi, cười.

Cảnh Lỵ cảm thấy so với lúc vừa quen biết thì Kinh Nhiên đã biết cách quan tâm người khác hơn, ít nhất không giống như lần đầu tiên bảo anh đi mua bữa sáng, lại mua một tô nội tạng heo.

Khoan đã, anh quan tâm người khác như vậy, không phải là thích cô đấy chứ?

Vậy... Sau này chia tay chẳng phải sẽ trở nên phiền toái rồi sao?

Cảnh Lỵ cúi đầu cái miệng nhỏ cắn bánh kem, suy nghĩ...

"Lỵ Lỵ, miệng dơ rồi."

Kinh Nhiên nhắc nhở.

"Ờ..."

Cảnh Lỵ chuẩn bị dùng tay của mình lau miệng bị dính bẩn.

Đột nhiên Kinh Nhiên duỗi tay đến bên môi cô, ngón cái nhẹ nhàng lau sạch bơ ở khóe miệng.

Cảnh Lỵ ngơ ngác nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Kinh Nhiên, đột nhiên cảm thấy cái đầu nấm đông cô này hình như rất thuận mắt...

"Được rồi."

Lần này Kinh Nhiên chỉ lau vết bẩn bên miệng, chứ không lau mất son môi của cô.

Rốt cuộc đại học bá đã tiến bộ hơn rồi.

Đột nhiên Cảnh Lỵ có một loại ảo giác, cậu con trai thiểu năng trí tuệ nhà mình cuối cùng cũng đã trưởng thành.

Sau khi ăn sáng xong, Cảnh Lỵ bảo Kinh Nhiên mua một chai nước, còn cô thì lấy từ trong túi mình ra một hộp thuốc. Một hộp hình tròn màu hồng nhạt, mặt trên có bảy ô, ngày hôm qua về ký túc xá, Cảnh Lỵ đem thuốc của bác sĩ cho, chia ra từng liều đặt bên trong hộp. Cảnh Lỵ mở một nắp ô, kéo tay Kinh Nhiên, lấy thuốc ở bên trong bỏ vào lòng bàn tay của anh, lại mở nắp chai nước, nói:

"Mau uống thuốc!"

Giống như tối hôm qua đại học bá vẫn là bộ dạng thấy chết không sờn, nhanh chóng ném thuốc vào trong miệng, cầm lấy chai nước, ừng ực ừng ực uống hết nửa chai.

Thuốc có hơi đắng, nhưng người trưởng thành đều có thể chịu đựng được loại đắng này, chỉ là với Kinh Nhiên mà nói, lại kinh khủng giống như đang đánh trận.

Đại học bá cũng không phải người bình thường, mà anh là tiểu công "trúa"!!!

Cảnh Lỵ bỏ hộp thuốc vào trong túi, cầm lấy sách vở đặt trên ghế bên cạnh, đứng lên, nói:

"Đi học thôi."

Kinh Nhiên cũng cầm lấy sách vở, đứng lên. Một tay ôm sách, một tay nắm tay Cảnh Lỵ đi về hướng khu dạy học.

"Tách!"

Phía sau có người lấy di động chụp được động tác nắm tay của Kinh Nhiên và Cảnh Lỵ.

Trương Chí Hoành nhấn mở WeChat, tìm được ảnh đại diện của Lâm Tuệ Vinh, nhấn vào rồi gửi đi tấm ảnh nắm tay, lại tặng thêm một câu:

Ngày hôm qua, cậu không nói chuyện đánh cược với Kinh Nhiên à?

Bởi vì có mấy trận đấu lớn nên Lâm Tuệ Vinh phải đến câu lạc bộ bóng rổ, từ sáng sớm cậu ta đã lên xe buýt rời khỏi thành phố G đi đến câu lạc bộ ở thành phố kế bên, ở trên đường cao tốc nhận được bức hình, là Cảnh Lỵ và Kinh Nhiên nắm tay nhau cùng đi về khu dạy học.

Cậu tức chết mất, Kinh Nhiên không có tiền đồ, không có tôn nghiêm sao? Bị người khác chơi, mà cậu ta vẫn tiếp tục hẹn hò?

Chú thích:

Bánh da hổ