*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Triệu An Ca đi tới, ngồi xuống ghế kế bên Tần Mặc Bắc.
Tần Mặc Bắc nghiêng mặt qua nhìn cô cười, lại sát gần cô dịu dàng nói, “Chào Tần phu nhân.”
Triệu An Ca nén cười, giữ vững lập trường tôi vẫn đang giận tôi không để ý tới anh, rồi chậm rãi quay mặt sang chỗ khác.
Tần Mặc Bắc vươn tay ra ôm bả vai cô, dùng sức kéo cả người vào lòng mình.
Triệu An Ca đẩy đẩy hai cái nhưng không được, đành để mặc cho anh ôm.
Tần Mặc Bắc hơi cúi đầu, hôn lên tóc cô nói,”Đừng giận nữa mà, được không em?”
Vốn dĩ Triệu An Ca không còn tức giận, nhưng vừa nghe anh nói thế, nhất là với giọng điệu tủi thân như vậy làm cô có chút mềm lòng.
Tần Mặc Bắc lấy giấy hôn thú ra, chỉ vào ảnh chụp phía trên, “Tần phu nhân thật là xinh đẹp.”
Triệu An Ca tiếp tục nhịn cười.
Ngón tay Tần Mặc Bắc chỉ vào ảnh chụp của mình, “Anh chàng thầy Tần có phúc ghê á.”
Rốt cục Triệu An Ca không nhịn được nữa, ôm bụng cười toe toét.
Tần Mặc Bắc thấy cô cười, thừa cơ nói,”Tần phu nhân cười lên đúng là khuynh quốc khuynh thành mà.”
Triệu An Ca ngồi thẳng người lại, chăm chú nhìn Tần Mặc Bắc nói, “Miệng anh bôi mật à?”
Tần Mặc Bắc sờ sờ miệng, cười nhìn cô, “Nếu không cưng nếm thử nhé?
Triệu An Ca quay sang nhìn tứ phía, không có ai, cô nhanh chóng nghiêng sang hôn một cái lên miệng anh.
Tần Mặc Bắc cười cười nói, “Ngọt không em?”
Triệu An Ca sờ miệng, “Không biết, chưa nếm được.”
Tần Mặc Bắc hơi xích lại gần cô, khẽ nói, “Vậy nếm lại lần nữa nha.”
Triệu An Ca nhìn anh nói, “Đường tưởng là em không biết anh đang nghĩ gì nhá!”
Lại muốn đè bà chứ gì!
Tần Mặc Bắc đứng dậy, vươn tay ra nói, “Đi thôi, mình đi ăn cơm.”
Triệu An Ca đứng lên nhưng không nắm tay anh, cầm bó hoa rồi đi trước.
Tần Mặc Bắc khẽ mỉm cười rồi bước theo.
Đi ra khỏi cửa Cục Dân Chính, Triệu An Ca quay đầu lại hung dữ nói, “Em muốn ăn món đắt tiền, phải chém anh một chút bằng không thì không giải được mối hận trong lòng.Thầy Tần này, ráng mà chịu đi, học được cách sờ mó con gái cơ mà!”
Tần Mặc Bắc nhéo lên mũi cô một cái, “Nguyện ý chờ em trách phạt.”
Hai người chọn một quán ăn thịt nướng ở trung tâm thương mại gần đó, Triêu An Ca ăn rất vui vẻ.
Vui đến mức cô quên luôn chuyện mình đang giận anh, vừa dùng vừa cười tươi như hoa, hai người nói chuyện to nhỏ cho nhau nghe rồi cùng cười khanh khách.
Lúc bước ra khỏi quán thịt nướng, Triệu An Ca cũng xấu hổ nếu tiếp tục giả vờ giận dỗi anh, dù sao cô cũng mới làm thịt người ta xong.
Hai người đi dạo một vòng trung tâm để tiêu thực.
Dù sao thì hôm nay là một ngày đáng nhớ, thế nên cần phải làm một điều gì đó đặc biệt đúng không?
Tần Mặc Bắc đã lên kế hoạch từ trước, anh không trở về phòng trọ mà dẫn Triệu An Ca đi khách sạn.
Dù sao cũng có sẵn chứng minh thư.
Không chỉ chứng minh thư mà ngay cả hôn thú cũng có, hợp pháp quá rồi.
Vừa vào cửa, Triệu An Ca liền phát hiện căn phòng này do Tần Mặc Bắc sắp xếp trước.
Trên giường trải đầy cánh hoa hồng, chỉ để trống ở giữa tạo thành hình trái tim.
Cạnh giường được bao quanh bởi những những quả bóng bay hình con heo.
Triệu An Ca đặt bó hoa lên bàn rồi nhảy lên giường.
Cánh hoa hồng bị Triệu An Ca hất lên, cô nằm trên giường lăn mấy vòng. Cô nắm lấy những cánh hoa trên giường đưa lên mũi ngửi.
Thơm thật là thơm.
Tần Mặc Bắc từ từ đi về phía cô, đột nhiên cô cảm thấy giống như con heo, bị người dí vào tận chuồng heo chờ bị hố.
Triệu An Ca ngồi dậy, nhìn anh nói, “Không được lại gần, một tuần không được chạm vào em.”
Sau đó cô liền phát hiện, phản ứng của cô có bao nhiêu gọi là vô dụng.
Tần Mặc Bắc học theo tư thế của cô, nhảy lên giường rồi ném cô lại giường.
Triệu An Ca duỗi chân đạp lên đùi anh, “Đi chỗ khác, đồ trứng thối.”
Tần Mặc Bắc nắm lấy tay cô kéo lên đè trên đầu cô.
Triệu An Ca đá mạnh vào anh một cái, “Xéo.”
Giây tiếp theo, miệng cô bị anh chặn lại, cuối cùng không nói thêm được tiếng nào.
Đã mấy ngày cô không hôn anh, thật sự rất nhớ anh.
Cô dần mềm lòng, không tiếp tục phản kháng, ngược lại còn chủ động phối hợp với quân địch.
Ba giờ chiều là thời điểm nắng nóng nhất, xuyên qua tấm rèm cửa chiếu một lớp nắng mỏng trên tường, anh ghé vào tai cô khẽ gọi, “Vợ ơi.”
Mặt cô ửng đỏ, đáp lại ánh mắt anh, “Chồng à.”
Sau một hồi chiến đấu, Triệu An Ca nằm sấp trên giường yếu ớt nói, “Chồng ơi, em mệt.”
Tần Mặc Bắc tuột xuống khỏi người cô, hôn lên mặt cô một cái “Chờ anh tắm xong sẽ pha nước cho em.”
Triệu An Ca lật người lại ôm anh hôn lên, “Anh không mệt sao?”
Khóe môi Tần Mặc Bắc cong lên, cười hỏi, “Còn muốn.”
Triệu An Ca khoát tay, “Không muốn, chân mỏi lắm rồi.”
Tần Mặc Bắc xoa bóp chân cô vài cái, “Lần sau còn không để ý đến anh, không tha cho em đâu!”
Tần Mặc Bắc đi tắm, mặc quần áo, nằm trên giường cầm giấy hôn thú ngắm nhìn một lúc lâu,
Triệu An Ca đang ngâm mình trong bồn tắm, mệt lả cả người, bị anh dày vò hơn ba tiếng đồng hồ, vừa vặn sáu giờ tối, tắm rửa xong là có thể ăn cơm tối.
Triệu An Ca ngâm mình trong bồn tắm, Tần Mặc Bắc đã chuẩn bị quần áo đặt lên giường cho cô.
Xem ra thầy Tần đã có âm mưu từ trước, ngay cả quần áo cho cô cũng mang đến, chậc chậc, đúng là cáo già mà.
Lại còn là cáo già biếи ŧɦái, Triệu An Ca vừa nghĩ vừa mặc quần áo, lại nhìn về phía anh mấy lần.
Tần Mặc Bắc liếc mắt nhìn là biết cô đang suy nghĩ cái gì, đi thẳng tới xoa xoa người cô.
Triệu An Ca trừng mắt liếc nhìn anh, “Thầy Tần nào có lãnh khốc cấm dục, em muốn trả hàng!”
Tần Mặc Bắc vừa giúp cô mặc quần áo vừa nói, “Em chịu trả hàng à?”
Triệu An Ca sờ sờ lên mặt anh rồi vỗ vỗ vài cái, “Không chịu.”
Tần Mặc Bắc mỉm cười, “Em muốn gọi cơm hay ra ngoài ăn?”
Giường khách sạn rất lớn rất thoải mái, không muốn nhúc nhích.
Tần Mặc Bắc gọi khách sạn đặt hai phần cơm, hai người cùng nhau ngồi trên giường xem giấy kết hôn, rồi lại tấm tắc khen nhau quá đẹp.
Buổi tối ăn cơm xong, Tần Mặc Bắc đứng trước cửa sổ nhìn ra ngoài. Anh thích ngắm cảnh đêm, rực rỡ lại yên tĩnh.
Triệu An Ca nhẹ nhàng bước lại đứng cạnh anh, cùng anh ngắm nhìn bên ngoài
Tần Mặc Bắc nghiêng mặt nhìn cô nói, “Cảm ơn em, Triệu An Ca.”
Đột nhiên lại nghiêm túc như thế, làm cho Triệu An Ca có chút sững sờ, cô mở to hai mắt hỏi,”Anh Bắc sao vậy?”
Tần Mặc Bắc tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm xong rồi quay sang nhìn vào mắt cô nói, “Cảm ơn em đã nguyện ý gả cho anh.” Dừng một chút lại nói, “Và làm bạn với anh nhiều năm như thế.”
Triệu An Ca nhẹ nhàng tựa lên bờ vai anh, “Em cũng không giúp anh cái gì mà.”
Tần Mặc Bắc hai quay đầu về phía cô, hai người đứng nhìn cảnh đêm một lúc. Tần Mặc Bắc lấy ví tiền từ trong túi áo khoác treo trên giá, rồi lấy một tấm thẻ ngân hàng màu bạc.
Anh cầm hai tay đưa cho cô, “Vợ à, đây là thẻ lương của anh, chỉ dùng để nuôi Bồ Câu thôi.”
Triệu An Ca nhận lấy rồi hỏi, “Bên trong có bao nhiêu ạ?”
Tần Mặc Bắc cười cười đáp, “Không ít đâu, nhưng sau này sẽ càng nhiều hơn nữa.”
Triệu An Ca cần thận đặt thẻ vào trong ví, nói với Tần Mặc Bắc, “Chồng ơi, em sẽ tạm giữ thẻ này, không cần dùng đến.” Lại nói, “Ba em có cho em tiền tiêu vặt, em xài của ông ấy, không dùng tiền của mình đâu.”
Là người vợ biết tính toán như thế, Triệu An Ca không thể không thấy mình giỏi.
Tần Mặc Bắc đi tới nói, “Sau khi tốt nghiệp đại học, không được dùng tiền ba em nữa, thế là không trưởng thành.”
Triệu An Ca cười rộ lên hì hì, “Chồng em nói đúng, chồng em nói đúng.”
Tần Mặc Bắc sờ sờ lên đầu cô, “Ngoan lắm.” Lại nói,”Đi thôi, nằm lên giường anh mát xa cho em.”
Triệu An Ca rất thích Tần Mặc Bắc mát xa cho cô, tay nghề anh rất tốt, bởi vì học mỹ thuật tạo hình nhiều năm nên đối với các khớp xương trên cơ thể người rất hiểu rõ, nhấn đúng chỗ rất thoải mái.
Nhưng mà nhấn, nhấn…
Kết quả là cô càng mệt mỏi thêm, hơn nữa hôm nay là ngày đăng ký kết hôn cũng là đêm động phòng hoa chúc.
Buổi tối hôm ấy, không biết cô đã ngủ lúc nào, cuối cùng vì bị anh dày vò đến mức đi tắm cũng không nổi, ngủ thϊếp đi.
Sáng hôm sau, Tần Mặc Bắc thức dậy trước,
Triệu An Ca mở mắt ra thấy anh đã đặt sẵn bữa sáng trên bàn, cô phát hiện người này thật thần kỳ, không biết mệt mỏi là gì lại còn thức sớm như vậy, chậc chậc, thể lực thật tốt nha.
Tần Mặc Bắc thấy cô mở mắt, đi tới nhấc chăn lên vỗ cô một cái, “Dậy ăn cơm nào, không phải sáng nay em còn có tiết sao?”
Vừa nghe anh nói, Triệu An Ca mới nhớ mình vẫn còn là sinh viên!
Đi đăng ký kết hôn xong, thiếu chút nữa cô còn nghĩ mình đã trưởng thành.
Cô nhìn lên đồng hồ, trời ơi, trễ lắm rồi!
“Sao anh không gọi em sớm?”
Tần Mặc Bắc mỉm cười, “Anh thấy em ngủ say quá, không nỡ.” Lại nói. “Bây giờ đến vẫn kịp, anh đi với em.”
Triệu An Ca cấp tốc mặc quần áo vào, dùng bữa sáng rồi nói với Tần Mặc Bắc, “Thầy Tần à, chồng ơi, đi nào.”
Tần Mặc Bắc thu dọn đồ đạc rồi hai người ra khỏi phòng.
Triệu An Ca đang định bắt một chiếc taxi thì bị Tần Mặc Bắc dẫn đến bãi giữ xe.
Cuối cùng dừng lại trước chiếc xe Buick màu trắng, Tần Mặc Bắc nói, “Lên xe, anh chở em.”
Triệu An Ca đứng trước xe sửng sốt một hồi, “Anh thi bằng lái xe rồi hả?” Lại hỏi, “Chiếc xe này?”
Tần Mặc Mắc mở cửa xe nói, “Anh đã lén em thi bằng lái rồi, ngày hôm qua xe mới về, là tài xế riêng của Bồ Cầu Lớn, mời em lên xe.”
Triệu An Ca ngồi ở ghế phó lái, nhìn Tần Mặc Bắc lái xe.
Cô thích ngắm vẻ mặt tập trung của anh, khi anh vẽ tranh, khi anh đánh đàn, anh nấu ăn… Như hiện tại có thêm một mặt khác của anh khi lái xe.
Triệu An Ca lấy điện thoại chụp một bên mặt của anh.
Cô ôm di động nhìn một hồi lâu, ùi ui chồng đẹp trai quá, cô nghiêng mặt qua nhìn anh, bỗng dưng có chút cảm động, Tần Mặc Bắc tốt đến thế.
Tần Mặc Bắc thấy cô cười cười, đột nhiên có cảm giác như đang bắt cóc con gái người đi ta đi bỏ trốn.
Thật ra cũng phải, nếu nói đúng ra thì cũng đã trộm sổ hộ khẩu rồi.
Dòng xe Buick