Triệu An Ca nói với điện thoại đồng hồ của Triệu Tiểu Tinh, “Chào thầy Tần, hẹn gặp lại thầy.” Nói xong liền cúp máy.
Tần Mặc Bắc còn chưa kịp nói chuyện, điện thoại bên kia đã cúp máy, anh cười cười, ra ngoài ăn sáng.
Hôm nay là chủ nhật, sau khi kết thúc buổi học đàn cho một bạn học vào buổi sáng, Tần Mặc Bắc đi đến phòng tranh.
Đồng thời cũng mang theo bức vẽ tuần trước.
Hôm nay chị Hàm ở đây, pha một bình trà chờ anh.
Chị Hàm nhấp ngụm trà nói, “Bức tranh lần trước em mang đi dự thi, chị nghe mấy người trong hội mỹ thuật đánh giá rất cao, ngay cả chủ tịch hội cũng hỏi thăm.”
Tần Mặc Bắc cười cười, “Cảm ơn chị Hàm.”
Chị Hàm khoác tay nói, “Cảm ơn chị làm gì, đó là do năng lực của em cả.” Nói tiếp, “Tiểu Bắc này, chị vẫn luôn thấy em không phải người bình thường, trên người em có nhiều đồ không giống với người bình như tụi chị.”
Tần Mặc bắc uống ngụm trà nói, “Đúng thế, em là tiên nữ nên không giống người phàm mấy chị.”
Chị Hàm xua ta, cười nói, “Tâm trạng của em gần đây không tệ nhỉ, trước kia rất hiếm khi thấy em cười hay đùa giỡn.”
Tần Mặc Bắc buột miệng, “Chắc bị người khác lây bệnh ạ.”
Chị Hàm lập tức hứng thú nói, “Mau khai ra, ai hả?”
Tần Mặc Bắc đặt ly trà lên bàn, đứng dậy, đi về phía hành lang phòng tranh vừa nói, “Tiên nữ xin kiếu.”
Anh ở phòng tranh gần nửa ngày, lúc mặt trời chuẩn bị xuống núi mới trở về.
Hôm nay anh đổi tuyến xe buýt khác, thời gian hơi lâu.
Nơi anh muốn đến chính là nhà cũ của anh lúc trước.
Bước xuống xe, phải đi bộ thêm mười phút mới đến, trước kia là xe đón xe đưa, không cảm thấy xa chút nào, bây giờ đi được một chút mới nhận ra, đúng là hơi xa thật.
Bảo vệ cổng ở khu biệt thự vẫn còn nhận ra anh, vẫy tay chào anh từ phía xa.
Tần Mặc Bắc bước tới, giơ tay lên chào với bảo vệ.
Nhà anh ở trong cùng khu biệt thự, trước cửa nhà có một dòng sông nhân tạo, là căn biệt thự tốt nhất ở đây.
Chính xác mà nói, là nhà trước kia.
Tần Mặc Bắc đứng ở bờ sông trước cửa nhà, nhìn về phía cửa sổ phòng ngủ của anh trước kia, nhìn từ hướng này có thể thấy được căn phòng đã được tu sửa.
Trên cửa có treo mấy miếng tã và quần áo trẻ em.
Sau khi ngôi nhà bị ngân hàng bán đấu giá, đây là lần đầu tiên anh về đây, lúc trước anh không muốn đến vì sợ càng nhìn càng thêm khó chịu. Hiện tại anh đã nghĩ thông suốt, không còn nghĩ nhiều, chỉ là một căn nhà của người lạ mà thôi.
Đúng chính là nhà của người lạ, không có quan hệ gì với anh cả.
Sau này anh sẽ có nhà của chính mình, trong nhà sẽ có vợ anh, vừa xinh đẹp lại hiền lành luôn chuẩn bị bữa sáng cho anh mỗi ngày, sẽ gọi anh thức dậy ăn sáng.
Đột nhiên Tần Mặc Bắc nghĩ đến Triệu An Ca, cô sẽ nấu bữa sáng rồi dọn dẹp, hay là do anh nấu nhỉ, mặc dù cô nấu ăn không tệ, nhưng sợ là cô không thể thức dậy sớm được.
Nghĩ đến đây, anh lại mỉm cười.
Cười xong mới phát hiện ra bản thân chẳng biết vì sao gần đây lại thường như vậy, không thể tự chủ được mà cười vu vơ giống như đứa ngốc.
Hoàn toàn đánh đổ đi hình tượng lạnh lùng cấm dục không có cảm xúc trước kia của anh.
Tình cảm của Tần Mặc Bắc đối với nhà cũ đã hết, anh đi dọc theo bờ sông ngoài.
Chủ nhật, Triệu An Ca không có gì làm ở nhà, cô cân nhắc bù đắp một bản kiểm điểm khác cho Tần Mặc Bắc.
Theo suy nghĩ của Triệu An Ca thì nên viết một bức thư tình, mặc dù chuyện viết thư tình này cô đã viết không ít khi còn học trung học, cô nhanh chóng viết hơn ngàn chữ, nhưng lần này không giống như những lần trước.
Trước kia cô tự biết thân biết phận, biết Tần Mặc Bắc không thích mình nên tính ra chỉ là trêu ghẹo mà thôi. Nhưng lần này lại khác, cô cảm thấy hình như Tần Mặc Bắc cũng có một chút thích mình.
Anh đã hôn cô rồi, còn nói muốn cưới cô, mặc dù nghe như là đùa giỡn nhưng Triệu An Ca biết rất có thể là Tần Mặc Bắc nói nghiêm túc.
Sở dĩ đưa ra kết luận có lẽ là vì cô hơi có phần tự luyến đi, Triệu An Ca cười khúc khích rồi cầm túi xách đi ra ngoài.
Cô không muốn viết thư cho anh bằng giấy trước kia, cô muốn mua giấy mới, xem như là một sự khởi đầu mới.
Gần nhà cô có một cửa hàng nhỏ chuyên bán văn phòng phẩm tình yêu, bên trong có bán giấy viết thư đẹp hơn nhiều so với siêu thị.
Cô mua đủ loại mẫu giấy, nói không chừng sau này có thể còn dùng được.
Sau khi mua giấy viết thư về nhà, đề phòng Triệu Tiểu Tinh đến phá rối, cô bấm khóa cửa phòng ngủ lại. Vậy vẫn còn chưa đủ, cô còn lấy một cái ghế kê cửa để không thể mở cửa từ bên ngoài.
Giống như đang che đậy làm việc xấu.
Triệu An Ca ngồi trước bàn học, cầm bút lên nhưng đột nhiên không biết phải viết cái gì.
Rõ ràng là trên đường đã nháp sẵn trong đầu hết rồi cơ mà.
Lúc này lại không biết viết như thế nào.
Cô đặt bút xuống, hai tay chống cằm, nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm khái đường tình của mình thật là nhấp nhô.
Thứ hai đi học bình thường, Triệu An Ca từ trong nhà đi đến, lúc càng đến gần trường học lại càng khẩn trương, đột nhiên cô không biết phải nói gì khi gặp Tần Mặc Bắc.
Nhớ đến sự kiện xảy ra cuối tuần rồi, đúng là một lời khó nói hết.
Chơi anh như vậy, vừa kem đánh răng vừa nước lạ lùng như thế, lại còn không biết xấu hổ mà bảo Triệu Tiểu Tinh ngây thơ gọi mình là sư mẫu.
Triệu An Ca xuống xe, theo thói quen nhìn xung quanh trường học một vòng, không nhìn thấy Lưu Cương, đoán không chừng là hắn ta đã đi về nhà Nhị Cẩu ở thôn Thượng Pha rồi.
Lúc cô đi qua phố ăn vặt, đúng lúc này nhìn thấy Tần Mặc Bắc từ bên kia đường bước tới, làm cô giật cả mình, vừa xúc động vừa phấn khích, nhưng cũng hơi áy náy.
Triệu An Ca rút người lại trốn ở phía sau cây cổ thụ.
Tần Mặc Bắc đi qua khỏi phố ăn vặt, đi thẳng đến cổng trường cũng không hề liếc mắt nhìn cô một cái.
Triệu An Ca thở phào nhẹ nhõm, tốt quá tốt quá, lần này ẩn nấp thành công rồi.
Cô đứng trước cổng trường nhìn anh đi về phía khu giảng đường.
Tần Mặc Bắc không phải không phát hiện ra cô, lúc sang đường ở phố ăn vặt đã nhìn thấy rồi, cũng nhìn thấy được dáng vẻ núp sau gốc cây của cô.
Hóp bụng nín thở trốn sau gốc cây, sao mà ngốc thế không biết?
Hơn phân nửa cái mông đề bị lộ ở ngoài, ngó đầu ra nhìn tới nhìn lui, nếu như thay quần áo là có thể vào vai gián điệp ngay nhưng tốt nhất phải là vai pháo hôi làm tổ chức bị kéo chân sau mới được.
Lúc ăn cơm trưa, Triệu An Ca huých cánh tay Quách Tuyên Tuyên nói, “Nhị Tuyên, hôm nay bọn mình ăn cơm ở nhà nào nào vậy?”
Quách Tuyên Tuyên cực kỳ thẹn thùng cười nói với cô, “Cái đó, hôm nay tớ có hẹn ăn cơm rồi, cậu đi một mình được không?”
Triệu An Ca vừa thu dọn sách vở vừa nghiêng mặt qua nhìn cô ấy, “Tớ nói muốn đi chung thì cậu không bóp chết tớ chắc?”
Quách Tuyên Tuyên cười hì hì hai tiếng,”Vẫn là Bồ Câu Lớn hiểu tớ nhất luôn.”
Triệu An Ca khoát tay nói, “Tớ cũng không muốn làm bóng đèn đâu, tớ với…” Cô nhìn xung quanh, mấy bạn học nữ quên biết đã đi hết rồi, đành nói, “Tớ đi một mình cũng được.”
Triệu An Ca thích ăn ở nhà ăn số một, đồ ăn của đầu bếp ở đây nấu ngon hơn.
Nhưng hôm nay cô không định đi ăn ở nhà ăn số một, cô muốn ăn nhà ăn số hai vắng người hơn.
Bởi vì Tần Mặc Bắc thường ăn ở nhà ăn số một, cô không biết phải nói như thế nào, có chút không dám gặp anh, quen biết anh đã lâu như vậy, đây là lần đầu tiên cô có cảm giác không dám gặp anh.
Có thể là gần đây hay làm chuyện xấu, sợ bị anh đánh nên Triệu An Ca chỉ có thể tự an ủi bản thân.
Tần Mặc Bắc bị Triệu Bân bỏ rơi, anh nghĩ bình thường Triệu An Ca hay đi ăn ở nhà ăn số một, nhưng buổi sáng cô trốn tránh như vậy, anh quyết định đi nhà ăn số hai.
Tần Mặc Bắc vừa đi ra khỏi giảng đường, liền bị người gọi lại.
Vẫn là Trương Lệ Dĩnh, nhưng đáng tiếc là đội nữ hiệp bảo vệ hotboy đã đi nhà ăn sớm rồi.
Trương Lệ Dĩnh mỉm cười bước tới, “Cậu muốn đi ăn cơm hả? Bò viên ở nhà ăn số một ngon lắm đó.”
Tần Mặc Bắc trả lời, “Hôm nay tôi muốn đi ăn ở nhà ăn số hai, tạm biệt.”
Trương Lệ Dĩnh nói với theo, “Tớ cũng đi nhà ăn số hai.”
Tần Mặc Bắc vừa đi vừa nói, “Khoa các cô chắc là ít tiết lắm nhỉ.” Theo như lời nói chính là, sao mà cô rảnh quá vậy hả.
Trương Lệ Dĩnh có vẻ rất vui đối với việc hotboy nguyện ý nói chuyện với cô ta, nhanh chóng đáp, “Cũng tạm à, đúng rồi, sau khi tan học giờ tự học tối nay cậu có rảnh không?”
Tần Mặc Bắc không nói chuyện.
Trương Lệ Dĩnh tiếp tục nói, “Sinh nhật của tớ có mời mấy bạn học đi hát, cậu tới được không?”
Tần Mặc Bắc đạp, “Xin lỗi, buổi tối có việc.”
Trương Lệ Dĩnh khẽ ừ, đoán chừng là cô nàng hoa hậu giảng đường kiêu ngạo này đang bị đả kích, suốt đường đi không dám nói thêm gì.
Có thể được đi chung đường với anh như vậy, cô ta đã rất hài lòng rồi. Hoa hậu giảng đường và hotboy cùng đi chung với nhau, nên dễ dàng gây sự chú ý của những người xung quanh.
Triệu An Ca gọi cơm xong, tìm một chỗ nhỏ để ngồi xuống.
Chưa ăn được mấy ngụm thì nghe được lời bàn tán của một nhóm nữ sinh ở phía sau lưng.
Triệu An Ca ngẩng đầu liền nhìn thấy, miệng đang gặp cục sườn chiếu chút nữa bị rớt.
Tần Mặc Bắc và Trương Lệ Dĩnh.
Trương Lệ Dĩnh lại dám mặc cái váy ngắn ngủn thế này, đã là cuối mùa thu rồi, ngay cả quần legging cũng không thèm mặc, hai chân trơn nhẵn bóng, nhìn thôi là đã muốn lấy cái quần bông trùm cô ta lại.
Nhìn theo vẻ mặt của Tần Mặc Bắc thì không nhìn rõ cảm xúc gì.
Triệu An Ca cúi đầu khảy khảy hạt cơm, trong lòng chợt buồn bực, cô cũng tự cảm thấy bản thân thật đáng thương. Trước kia lúc còn học trung học, nếu có ai ăn mặc như vậy là đến gần Tần Mặc Bắc, nhất định cô sẽ xông lên trêu đùa đuổi đi.
Nhưng bây giờ, bỗng nhiên cô thấy xấu hổ, cúi đầu nhìn chén cơm trên bàn rất khổ sở.
Lại còn già mồm cãi lý, chắc là do dì cả sắp đến.
Đúng rồi, hay là cứ đổ thừa do dì cả đi.
Hình như Trương Lệ Dĩnh nhìn thấy cô, mỉm cười kɧıêυ ҡɧí©ɧ với cô.
Tần Mặc Bắc gọi cơm xong, tùy tiện tìm một cái bàn ngồi xuống, Trương Lệ Dĩnh theo sau ngồi xuống đối diện anh.
Tần Mặc Bắc ngồi quay lưng với Triệu An Ca nên không nhìn thấy cô.
Trên bàn ăn không biết Trương Lệ Dĩnh đã gắp món gì đưa cho Tần Mặc Bắc.
Triệu An Ca không nhìn thấy, không biết anh có ăn không.
Chẳng qua Trương Lệ Dĩnh như thế, cô nhìn thấy rất rõ ràng, vẻ mặt cô ra rất khoe khoang.
Triệu An Ca không nuốt trôi, mới ăn được mấy muỗng, đồ ăn còn dư lại rất nhiều, cô bưng khay cơm lên rồi đặt vào bồn.
Cô đi ngang qua Tần Mặc Bắc, không quay đầu lại, cũng không quan tâm anh có nhìn thấy cô hay không.
Ngược lại Trương Lệ Dĩnh còn vẫy tay với cô, “Hoa khôi khoa này, trùng hợp ghê, cậu đi ăn một mình hả.”
Triệu An Ca quay đầu, mặt cười nhưng lòng không cười nói, “Đúng, một mình.”
Không giống mấy người, có đôi có cặp.
Trương Lệ Dĩnh mỉm cười nói với Tần Mặc Bắc, “Triệu An Ca là bạn học trung học với cậu đúng không.”
Triệu An Ca không nán lại lâu, người ta đã có đôi có cặp, cô còn đâm chọc làm gì để giống mấy người thô lỗ, rồi đợi cho người ta chế giễu hay sao.
Cô tiếp tục bước ra cửa nhà ăn.
Tần Mặc Bắc buông đũa xuống, nói với Trương Lệ Dĩnh, “Cô ấy không phải bạn học trung học với tôi.” Nhìn về phía bóng lưng của Triệu An Ca ở cửa nhà ăn, “Cô ấy là cô gái của tôi.”
Sắc mặt của Trương Lệ Dĩnh lập tức tái mét, xấu hổ không biết phải nói cái gì cho đúng.
Tần Mặc Bắc dọn khay cơm, đi về phía cửa nhà ăn.
Triệu An Ca bước ra khỏi cửa nhà ăn, đang định quay về ký túc xá, chợt nghe có tiếng người gọi cô. “Bồ Câu Lớn.”
Triệu An Ca lập tức nhận ra đây là khẩu âm của thôn Thượng Pha quê cô.
Một chiếc xe tải nhỏ đậu ở bên cạnh nhà ăn, một người đang dỡ đồ ăn trong xe, hàm răng vàng khè mỉm cười với cô.
Là con của Lý tổng, Lý Bảo Lượng, Triệu An Ca theo bản năng muốn chạy trốn, nếu không sẽ nghe anh ta nói nhảm cho mà xem.
Quả nhiên, Lý Bảo Lượng nhảy xuống xe, đứng trước mặt Triệu An hô lên, “Vợ nhỏ ơi.”
Giọng nói này vô cùng lớn, lập tức thu hút toàn bộ ánh mắt gần nhà ăn về phía này, đặt biệt lại là một cặp như vậy.