Giữa danh dự và mạng sống, rốt cuộc cái nào quan trọng hơn? Mỗi người sẽ có lựa chọn khác nhau, người thiên về cảm xúc, người thiên về lý trí.
Tô Lạc chọn cái trước.
Nhưng nếu để cô lựa chọn giữa danh dự và tính mạng của em trai mình, vậy cô sẽ không chút do dự mà chọn cái sau.
Cậu em trai nhỏ hơn cô hai tuổi chính là người quan trọng nhất, cũng là người thân duy nhất của cô. Vì thằng bé, chuyện gì cô cũng làm được, cái gì cô cũng có thể làm.
Cho dù phải trả bất cứ giá nào.
[Quyết định xong chưa?]
[Em trai cô chỉ còn sống được ba ngày nữa thôi.]
Tô Lạc im lặng một lát rồi hỏi: “Cậu thật sự có thể trị khỏi cho em trai của tôi à?”
[Tôi đã chứng minh rồi mà không phải sao? Nếu như không nhờ tôi, thì hôm qua cậu ta đã chết trong lúc phát bệnh rồi.]
Tô Lạc lại im lặng.
Từ nhỏ sức khỏe của em trai cô đã không được tốt, bác sĩ từng nói thằng bé không thể sống được quá mười tám tuổi. Đều nhờ cô dốc lòng chăm sóc và ý chí cầu sinh mạnh mẽ của thằng bé, Tô Dương mới trầy trật sống được đến mười chín, nhưng chung quy vẫn khó qua được một kiếp này.
Hôm qua thằng bé phát bệnh, nếu không nhờ có hệ thống kỳ lạ đang khóa chặt với cô này, thì có lẽ em trai đã...
Hệ thống nói nó có thể kéo dài mạng sống cho Tô Dương, nhưng cái giá phải trả là Tô Lạc cần đi làm một số chuyện mà cô cho là... Lạ lùng.
“Để tôi đến thế giới khác liếʍ cẩu thì có ý nghĩa gì?”
[Bởi vì người sáng tạo ra chúng tôi thích xem.]
“... Chỉ vậy thôi à?” Lại còn “Chúng tôi”? Nó nói vậy thì xem ra không chỉ có một cái hệ thống thôi đâu nhỉ?
Chứng tỏ là “người bị hại” cũng không chỉ có mình cô?
[Không thì sao?]
Tô Lạc: “...”
Thôi được rồi, coi như cô đã hiểu được cái gì gọi là “Có năng lực thì muốn làm cái gì cũng được” rồi.
Nhưng so với chán ghét hay oán hận, cô càng thấy cảm kích người đã sáng tạo ra hệ thống và cái hệ thống kỳ lạ này hơn. Ít nhất, đối phương đã giúp em trai cô sống sót.
Chỉ cần em trai có thể sống lâu hơn thì muốn cô làm gì cũng được.
Liếʍ thì liếʍ đi, dù sao cũng là không mang theo tình cảm mà liếʍ. Người được liếʍ đương nhiên sẽ thấy vui, còn cô cũng không phải chịu bất cứ tổn thương gì.
“Được, tôi đồng ý.”
[Vậy chúng ta bắt đầu luôn đi.]
“Nhanh như vậy à?”
[Cô có cần tắm rửa sạch sẽ xong lập đàn dâng hương không?]
“... Không cần đâu, cảm ơn.”
[Vậy chúng ta bắt đầu dịch chuyển. Còn nữa, sau khi dịch chuyển tới thế giới thứ nhất, coi như chúng ta đã chính thức liên kết. Sau này cô muốn nói chuyện với tôi thì chỉ cần nghĩ trong đầu là được.]
[Như này à?]
[Rất thông minh!]
Giây tiếp theo, Tô Lạc mất đi ý thức trong thời gian ngắn.