Sở Hạ Tinh rất ghét kiểu người già đời gian xảo, nhưng lại dễ bao dung với những người trẻ mới vào đời, còn non nớt. Lý Tinh đôi khi lỡ tay làm sai hay nói hớ, bà cũng chẳng trách mắng gì nhiều.
Sở Hạ Tinh nhấp một ngụm trà nóng, hỏi lại: “Nói sao cơ?”
Lý Tinh bực bội nói: “Hôm Hạ Tổng đến họp, đạo diễn còn gọi chị là “cô Sở”. Bây giờ Hạ Tổng không đến đoàn nữa, đạo diễn gọi thẳng tên, dạo gần đây đến tên cũng chẳng buồn gọi nữa.”
Trong quá trình quay “Người Trong Tim Ở Chốn Xa”, cách xưng hô của đạo diễn với Sở Hạ Tinh tụt dốc không phanh, từ “Cô Sở” thành “Sở Hạ Tâm”, rồi bây giờ là “Ê”, “Này”, đúng là rơi xuống đáy vực.
Lý Tinh từng nghe mấy tiền bối trong công ty bàn tán chuyện giữa Hạ Hoành và Sở Hạ Tâm, nhưng sau khi hỏi chính chủ và bị phủ nhận, cô nàng liền chọn tin tưởng Sở Hạ Tinh. Dù gì cũng mới đi làm, thấy đạo diễn trở mặt nhanh như lật sách, cô nàng tức thay cho “cô”, cảm thấy ông ta quá thất đức.
Sở Hạ Tinh bật cười: “Không ngờ em còn nhìn ra được mấy thay đổi đó, dạo này cũng biết quan sát lòng người rồi ha.”
Lý Tinh hùng hồn: “Sao mà không thấy! Ông ta làm rõ rành rành luôn ấy!”
Sở Hạ Tinh ung dung uống trà: “Nên mới nói ông ta còn chưa đủ trình làm đạo diễn hạng ba.”
Trong mắt bà, loại đạo diễn tổ kịch sân khấu tạm bợ như thế thì không đáng gọi là đạo diễn. Quay ra được thứ gì đó còn chẳng bằng sinh viên trường điện ảnh làm bài tập tốt nghiệp. Nếu không, dự án này ban đầu cũng không đến nỗi suýt đổ bể.
Lý Tinh tò mò: “Ý chị là sao?”
Sở Hạ Tinh đáp: “Đạo diễn hạng ba không biết làm phim, chỉ biết luồn cúi, nên nói ông ta đến hạng ba cũng không đáng.”
Lý Tinh chưa từng nghe cách phân loại này, tò mò hỏi tiếp: “Thế còn đạo diễn hạng hai?”
Sở Hạ Tinh nói: “Đạo diễn hạng hai biết làm phim, nhưng không hiểu thế sự, sớm muộn gì cũng bị giới hạn phát triển.”
Lý Tinh lập tức tiếp lời: “Vậy đạo diễn hạng nhất là vừa biết làm phim, vừa biết đối nhân xử thế.”
Sở Hạ Tinh lắc đầu, giọng bình thản: “Không chỉ có vậy.”
Lý Tinh nghe vậy thì ngơ ngác nhìn “cô”, chờ được khai sáng.
“Đạo diễn hạng nhất là đạo diễn cả trong phim lẫn ngoài đời. Cuộc đời họ giống như một bộ phim hay. Mà phim hay thì rất khó tìm điểm chung, cũng giống như thành công không thể sao chép.” Sở Hạ Tinh ngẫm nghĩ vài giây, cụp mắt nói: “Còn phải có số, thậm chí là số của thời đại.”
Tác phẩm của đạo diễn hạng nhất không thể chỉ đơn giản là kể chuyện, mà phải phản ánh được tinh thần của thời đại và đất nước. Giống như cách người ta thường chia các đạo diễn theo thời kỳ trong lịch sử điện ảnh vậy, trong phim của họ luôn mang dấu ấn rõ ràng của thời cuộc.
Khi thời đại bắt đầu chuyển mình, có lẽ họ cũng sẽ dần dần lụi tàn, đó chính là số phận của thời đại.