Cô ta giận dữ ném phịch tập hồ sơ trong tay lên bàn, chẳng buồn dây dưa thêm với nghệ sĩ đang dính tai tiếng như Sở Hạ Tâm, quay phắt người, đùng đùng mở cửa bỏ đi.
Đầu óc Sở Hạ Tinh choáng váng bò ra khỏi bồn tắm. Tuy vết thương trên cổ tay đã bắt đầu đóng vảy, nhưng lượng máu mất đi là thật, chẳng thể coi thường. Bà không muốn nhờ vả người phụ nữ xa lạ có thái độ lạnh nhạt kia, huống hồ bà cũng chẳng rõ tình cảnh xung quanh Sở Hạ Tâm là như thế nào, tốt nhất là nên hạn chế tiếp xúc với những người này.
Sở Hạ Tinh từ trước đến nay chỉ nhờ cậy những người bà hoàn toàn tin tưởng. Bà lục quanh căn phòng chật hẹp một vòng, tìm được chiếc điện thoại của Sở Hạ Tâm, rồi bấm gọi số bà đã thuộc nằm lòng từ lâu. Đầu dây bên kia vang lên giọng nói trầm khàn, quen thuộc nhưng u ám của Hàn Sở Ninh.
“Alo, xin chào.”
Dạo gần đây Hàn Sở Ninh đang bận rộn lo hậu sự cho Sở Hạ Tinh, tâm trạng vốn đã cực kỳ tồi tệ, đến giọng nói cũng khàn đặc.
Sở Hạ Tinh điềm nhiên lên tiếng: “Alo, Ninh Ninh, là dì cả của cháu đây. Mau gọi xe tới đón dì đi, dì đang ở...”
Bà nhìn quanh một vòng, chợt nhận ra mình cũng chẳng biết hiện tại đang ở đâu, vẻ mặt thoáng ngẩn ngơ: “Dì cũng không biết mình đang ở đâu, để tí nữa tìm ra rồi gửi định vị cho cháu. À, lúc tới nhớ mang theo một phần gan heo xào, thêm một đĩa cần tây xào bách hợp, gan xào đừng cho ớt, không tốt cho vết thương đang lành.”
“...”
Hàn Sở Ninh nghe thấy một giọng nữ lạ hoắc trong điện thoại, lại còn tự xưng là Sở Hạ Tinh, cô gái lập tức đờ cả người, đầu óc như bị đánh một cú trời giáng, cả thế giới như đang trêu ngươi cô vậy.
Hàn Sở Ninh (trầm mặc): Tôi đang đau lòng tổ chức tang lễ cho người thân, lại có người mặt dày gọi điện kể truyện ma cho tôi?
Sở Hạ Tinh liếc vết thương trên cổ tay, lại tiếp tục lải nhải: “À đúng rồi, lát nữa cháu đưa dì đi viện một chuyến nhé, không biết có để lại di chứng gì không.”
Trong đầu Hàn Sở Ninh chỉ có một suy nghĩ: Người này chắc bệnh ở não! Ai cũng biết dì cả của cô vừa mới qua đời, vậy mà còn có kẻ to gan dám “giả ma giả quỷ” trêu chọc. Cô nhíu mày, giọng đầy bực bội: “Không biết cô có ý đồ gì, nhưng tôi thấy hành động này cực kỳ xấu xa. Đây đúng là chuyện đùa quái gở!”
Hàn Sở Ninh: Dì tôi đã mất rồi, cô còn bày trò giả ma dọa người?
Ngay giây tiếp theo, Hàn Sở Ninh dứt khoát cúp máy. Từ trước tới giờ, cô luôn là người điềm đạm, không thích nói nặng lời, lại càng không muốn đôi co với kiểu người vô lý.