Thời gian giống như ngừng lại tại giây phút đó.
Kha Giảo trợn mắt há mồm nhìn người trong phòng khách, cảm thấy trong đầu mình có một viên đạn nguyên tử đang muốn nổ tung san bằng mặt đất.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, cô thật sự không thể nghĩ gì nữa, không cách nào suy nghĩ dù chỉ một chút.
Cô gái này... là ai? Sao lại ôm Tạ Tu Dực chứ?
Lẽ nào... là người anh thích? Bạn gái? Hay là...
Trái tim giống như bị người ta bóp chặt, đau đến nỗi không phát ra tiếng.
Khoảng chừng mấy giây, cô nhìn thấy Tạ Tu Dực thế mà lại một phát đẩy cô gái ấy ra.
Lực rất lớn, mà còn không mảy may có tí ti cảm giác thương hương tiếc ngọc.
Ở trong tầm mắt của cô, anh cau mày phủi phủi quần áo và ống tay mình, sau đó nhanh chóng mặt không biểu cảm sải bước đi về phía cô.
Kha Giảo chớp mắt, phản ứng đầu tiên lại là quay người muốn chạy trốn.
Vốn tràn đầy dũng khí tới tìm anh, nhưng nhìn thấy một màn vừa rồi, cô thật sự rất sợ nghe được bất kỳ lời nói gì ngoài dự liệu của cô từ miệng anh.
Cô không dám nghe, cũng không muốn nghe anh nói anh và cô gái kia có quan hệ gì chút nào.
"Chạy cái gì."
Giây tiếp theo, một giọng nói lạnh lùng đã chặn lại đôi chân sắp rời đi của cô, nhiệt độ trong giọng nói giảm một mạch xuống điểm đóng băng.
Thật đáng sợ, thật là giống ma quỷ...
Cô sợ đến nỗi chân cũng run, chỉ có thể ngoan ngoãn cứng đờ tại chỗ.
Đợi Tạ Tu Dực đi tới trước mặt cô, một câu anh cũng không nói thêm, trực tiếp kéo tay cô, lôi vào trong nhà.
Kha Giảo tim đập thình thịch bị anh kéo vào phòng khách, cuối cùng cũng nhìn thấy chính diện cô gái vừa mới ôm anh đó.
Chỉ thấy cô gái ấy lông mi dài, mắt to, ngũ quan tinh xảo lại không chút son phấn, hoàn toàn rõ ràng là một tuyệt thế mỹ nhân.
Thật sự là đẹp hiếm thấy, kiểu đẹp như tiên đó.
Chẳng lẽ... là đồng nghiệp của Tạ Tu Dực? Cũng là người mới giới showbiz sao?
"Mẹ nhà cô!"
Vừa thấy rõ tướng mạo của cô gái kia, cô đã nghe thấy một giọng nói cao vυ't quen thuộc vang lên sau lưng, dọa cô sợ đến nỗi dựng hết tóc gáy, "Cổ Nại, con mẹ nó cô chính là một tên lừa đảo cô biết không!"
Kha Giảo quay đầu lại, lúc này mới phát hiện thì ra trong nhà không chỉ có hai người là Tạ Tu Dực và cô gái kia.
Nhuế Ưu vậy mà cũng ở đây (⊙o⊙)...
Nhuế Ưu tức giận đến nỗi cả gương mặt đẹp trai cũng biến dạng hoàn toàn, nhìn dáng vẻ của anh ấy, dường như anh ấy còn muốn kéo cô gái kia tới trước mặt mình, đánh cho một trận đau.
"Tôi lừa gì anh?" Cô gái được gọi là Cổ Nại lùi ra sau hai bước, vẻ mặt lạnh tanh, bướng bỉnh nhìn Nhuế Ưu.
"Cô còn không lừa tôi?!"
Nhuế Ưu vỗ bàn một cái, lớn tiếng rống to hơn, "Cô lừa tôi suốt ba năm! Tôi quen cô đến bây giờ, vẫn luôn coi cô là anh em tốt nhất ngoài Tạ Tu Dực, dù chưa từng gặp mặt, nhưng móc tim móc phổi thật lòng với cô, bây giờ cô xuất hiện ở trước mặt tôi, nói cho tôi biết cô mẹ nó lại là một cô gái! Cô còn không lừa? Lừa thời gian, lừa tình cảm, trừ không lừa tiền không lừa sắc ra thì có cái gì cô không lừa?!"
...
Tâm tình Kha Giảo loạn rồi.
Ai có thể nói cho cô biết rốt cuộc thì chiến trường Tu La trước mặt đây là chuyện gì xảy ra, cô gái này... lẽ nào không phải có quan hệ với Tạ Tu Dực à? Sao lại giống như là có xích mích sâu sắc với Nhuế Ưu vậy?
Nói thật, cô thật vẫn không nghĩ tới đời này cô lại có thể tận mắt nhìn thấy Nhuế Ưu tính tình nóng nảy nổi đóa như vậy ở trước mặt mình.
Lúc này cô không nhịn được muốn cầm gói bắp rang bơ tới, hai chân bắt chéo vừa ăn vừa xem là cái trạng thái tâm lý gì...
"Qua đây."
Lúc cô không chớp mắt nhìn chòng chọc bọn Nhuế Ưu, Tạ Tu Dực vẫn đứng ở bên cạnh cô không lên tiếng nắm lấy cánh tay cô, kéo cô tới ghế sô pha.
Buông tay kéo cô ra, anh ngồi xuống sô pha trước, rồi dùng ánh mắt ra hiệu bảo cô cũng ngồi xuống.
Mặc dù đều cùng ở phòng khách, Kha Giảo lại cứ cảm thấy hai người họ với bọn Nhuế Ưu giống như là ở trong hai thế giới song song.
Nếu nói bên kia là chiến trường Tu La, thì bên này... chính là hầm băng.
Đại não cô lúc này là một mảng trống rỗng, trước khi tới tràn đầy dũng khí, từ mới bắt đầu đến bây giờ, đã hoàn toàn tiêu hao gần hết lâu rồi.
Làm sao bây giờ? Rốt cuộc cô phải mở miệng thế nào?
Tạ Tu Dực lại không để cho cô căng thẳng quá lâu, lúc này mở miệng nói trước, "Lên Weibo."
Kha Giảo ngẩn người, sau khi phản ứng lại, lấy điện thoại ra, leo lên ứng dụng Weibo của mình.
Chẳng lẽ anh lại đăng Weibo gì đó?... Còn có liên quan đến cô?
Kinh hồn bạt vía mở ứng dụng ra, thì nghe thấy anh lại nói, "Tìm kiếm [Cổ Nại], Cổ trong cổ đại, Nại trong Nại Hà."
Ơ? Đấy chẳng phải là tên của em gái xinh đẹp đang đối đầu với Nhuế Ưu sao?
Sau khi cô nhập xong cái tên này, Weibo nhanh chóng nhảy ra một tài khoản cá nhân với hình đại diện của Cổ Nại, chỉ là không nhìn kỹ cô còn không nhận ra, Cổ Nại trong bức ảnh đại diện kia là một cậu con trai tóc ngắn vừa tới mang tai.
Ánh mắt khẽ di chuyển, cô nhìn tới chữ V chứng thực màu cam rõ nét, số fan hâm mộ: 30 vạn +
Nhấn vào bức ảnh đại diện đó, cô thấy rõ ràng nội dung chứng thực của Weibo.
Weibo chứng thực: Coser nổi tiếng Cổ Nại
...
Ôi đệch.
Thảo nào, vừa rồi lần đầu tiên cô nhìn Cổ Nại, đã cảm thấy không hiểu sao người này giống như đã từng thấy ở đâu rồi.
Mặc dù giới cổ phong, giới CV cùng giới Coser là những giới khác biệt hoàn toàn, mỗi một giới đều có quy tắc cùng sự cân đối riêng, nhưng những giới này cũng đều hoặc nhiều hoặc ít sẽ có những ranh giới giao thoa.
Cứ ví dụ như có một số ca sĩ cổ phong, nếu phát hành kịch tình ca*, thì sẽ mời được CV tới phối âm, lại mời Coser tới biểu diễn nhân vật trong bài hát, quay chụp những hình ảnh có liên quan tới bối cảnh ca khúc.
✏️Kịch tình ca*: Là một thể loại bài hát có cốt truyện cùng hoàn cảnh cụ thể khác với những bài hát khác. Kịch tình ca sẽ có ca từ lấy tự sự là chính và lời bộc bạch được chèn vào theo tình huống. Kịch tình ca đan xen giữa bài hát và tiểu thuyết, một kịch tình ca vừa là một ca khúc cũng vừa là một câu chuyện ngắn.
Cô nhớ ra rồi.
Ngày trước Đại Hoa sáng tác một bài kịch tình ca, hình như chính là mời Cổ Nại tới cos Tiểu Tướng Quân trong bài hát.
"Cho nên, Cổ Nại là con gái thật?"
Vừa lục lọi Weibo của Cổ Nại, Kha Giảo nuốt nước bọt, cô thấy Cổ Nại đặt giới tính là "nam giới", lại nhìn những bức ảnh Cổ Nại chụp kia, đều là mỹ nam tử đẹp trai đến nỗi khiến con gái đều phải tim đập chân run.
"Không thể giả được." Tạ Tu Dực nhìn cô, "Với lại ở trong giới chuyện này cũng chẳng phải là bí mật, fan của Cổ Nại biết rõ, những người khác cũng đều biết."
"Chỉ có thằng ngu Nhuế Ưu này không biết."
...
Kha Giảo ngẩng đầu nhìn Nhuế Ưu vẫn đang nổi trận lôi đình mà chỉ vào Cổ Nại gào thét, lòng thầm lặng lẽ thắp cho anh ấy ngọn nến.
Tuy không rõ tình huống cụ thể của Nhuế Ưu và Cổ Nại, nhưng cho dù là cô, trong chốc lát cũng rất khó liên hệ Cổ Nại đẹp trai của giới 2D vào với cô gái đẹp như tiên nữ trước mặt này.
"Thằng ngu này thần kinh thô, hệt như em."
Không đợi cô mở miệng nói chuyện, cô đã nghe thấy Tạ Tu Dực lại sâu kín mở miệng ở bên cạnh.
Dường như người nào đó thật sự rất oán trách cô nha...
Nghe xong, Kha Giảo lập tức tự động cúi đầu, mặt đỏ bừng, cố gắng giả như mình không tồn tại.
"Vừa rồi Cổ Nại nhào tới, là phản xạ có điều kiện, Nhuế Ưu muốn ra tay đánh cô ấy, cô ấy cũng không phải cố ý."
Cô trầm mặc hai giây, bỗng ngẩng đầu lên.
Câu nói vừa rồi của Tạ Tu Dực, là đang giải thích với cô sao?
"Anh vốn không quen cô ấy." Tạ Tu Dực rất cao ngạo lạnh lùng dựa vào lưng tựa ghế sô pha, liếc xéo cô, "Anh cũng rất ghét người khác chạm vào anh."
"Nhưng nếu là em, không ghét." Anh giống như vô ý thêm vào một câu.
Kha Giảo cảm thấy các tế bào não của mình lại không đủ dùng rồi, chỉ có thể cố hết sức để hiểu, mới có thể miễn cưỡng theo kịp tiết tấu của anh.
"Nhìn thấy Weibo của anh rồi?"
"... Ừm." Sao hơi giống như đang tra hỏi tội phạm thế nhỉ TAT...
"Có cảm nghĩ gì?"
"..." Kha Giảo cắn môi, từ trong kẽ răng ép ra mấy chữ, "Anh... giận rồi..."
Tại nơi cô không nhìn thấy, trong mắt người nào đó lóe lên tia sáng nhàn nhạt, "Giận bao lâu rồi?"
"Hai... hai tuần."
"Nhớ rất rõ nhỉ." Anh đưa tay sờ sờ cằm, "Vậy thì, tại sao anh phải giận?"
"Bởi vì em..." Cô thật sự tủi thân, có chút đáng thương nói.
Cô cũng không muốn cố tình chọc anh giận mà...
"Thế trong hai tuần này, em đã làm gì?"
"... Không làm gì cả." Cô cũng không nói láo, cô thật sự ngây ngốc ở nhà suốt hai tuần liền.
"Cũng không nghĩ gì?"
Nhận ra giọng điệu anh hình như khanh khác, cô vội vàng đỏ mặt khua tay, "Ờ, em, em đã nghĩ..."
"Nghĩ gì?" Mặt anh tỉnh bơ, thậm chí còn dùng giọng nói lúc độc thoại của CV dẫn dẵn, "Nghĩ chuyện của ai?"
Kha Giảo cảm thấy bản thân sắp không thở được nữa rồi, kìm nén cả ngày, cuối cùng vẫn không thể chống đỡ lại cái giọng CV vừa nghe đã khiến người ta say tại chỗ kia của anh.
"Anh..."
Cứu mạng với, giọng Công Tử* phiên bản live người thật, cô sắp mất máu mà chết thật rồi...
✏️Giọng Công Tử*: Nguyên tác là Công Tử âm (公子音), là một loại giọng mang theo giọng điệu cổ phong, tạo cho người ta cảm giác tao nhã, tươi mới, thoát tục; hay đơn giản hơn nó là kiểu giọng của các công tử thời xưa; các CV cổ phong nam thường đều là dùng giọng này. Vì biệt danh của Djay là Công Tử, trong đoạn này Djay lại dùng giọng CV để nói chuyện với Kha Giảo, nên mình nghĩ "Công Tử âm" tác giả dùng ở đây mang cả hai nghĩa, vừa chỉ loại giọng Công Tử âm, vừa mang nghĩa là giọng của Công Tử Djay.
"Tốt."
Qua một lúc lâu, giữa lông mày Tạ Tu Dực cuối cùng cũng dần dần nhuộm một chút ánh sáng nhàn nhạt, hòa tan một phần lạnh nhạt xưa nay, khôi phục lại giọng nói chuyện vốn có, "Cho em một cơ hội nữa, bây giờ em có gì muốn nói với anh không?"
Kha Giảo hít một hơi thật sâu, cảm giác tiếng nói của mình cũng nghẹn lại, "Em..."
Dù sao vẫn cảm thấy, nói thêm một chữ nữa, thì có cửa sổ giấy to bằng trời cũng bị chọc thủng...
"Được, tôi đi! Anh yên tâm, tôi sẽ cách anh thật xa, đời này cũng sẽ không để anh nhìn thấy một người đáng ghét như tôi nữa!"
Đúng vào lúc này, cạnh bàn ăn bên kia đột nhiên bạo phát ra một giọng nữ lạnh lùng cứng rắn.
Chỉ thấy Cổ Nại vừa rồi còn tóc dài xõa vai đã một tay tháo mái tóc quăn dài giả đội trên đầu xuống, dùng sức ném vào trong ngực Nhuế Ưu.
"Cổ Nại tôi, chỉ là con trai ở giới 2D, ở giới 3D, từ trước đến nay tôi vẫn là con gái." Chỉ thấy Cổ Nại tóc ngắn bờ vai run rẩy, hét vào vẻ mặt sửng sốt của Nhuế Ưu, "Tên ngu ngốc nhà anh! Chuyện hối hận nhất trong đời này của tôi chính là đã thích tên ngu ngốc nhà anh!"
Nói xong, Cổ Nại liền đưa tay lau mắt, chạy thật nhanh ra khỏi nhà Tạ Tu Dực.
Biểu cảm trên mặt Kha Giảo (⊙o⊙)...
Biểu cảm trên mặt Nhuế Ưu (⊙o⊙)...
Mà lúc này, người duy nhất tư duy rõ ràng trong cả căn nhà, thần sắc trên mặt lại xấu như đáy nồi.
Tạ Tu Dực dụ dỗ em gái nhà mình tỏ tình thật không dễ dàng lại cứ thế bị cắt ngang không thể nhịn được nữa, nhảy "thụp" một cái từ trên ghế sô pha đứng dậy, sải bước đi đến trước mặt Nhuế Ưu đang ngây người như phỗng, một phát kéo cổ áo anh ấy, kéo người đàn ông cao 2 mét 1 tới cửa nhà, ném ra khỏi cửa.
"Đồ ngu ngốc ngay cả người mình thích là nam hay nữ cũng không phân biệt được, nếu cậu dám gõ cửa mình liền đánh gãy chân cậu."
~ Hết chương 25 ~